Chương 7 - Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Trước Ngày Cưới
35.2
Anh ấy mới là husky!
Tôi lớn tiếng bảo: “Không thích!”
Anh ấy nhăn mặt, nói: “Không có tác dụng, anh thích.”
36.
Đọc một tin tức nói tỷ lệ vô sinh ngày càng tăng,
Tôi hỏi anh ấy: “Nếu chúng ta không sinh được con thì sao?”
Anh ấy trả lời hờ hững: “Thì đó là số phận, không có thì thôi.”
Tôi nói: “Vậy lúc chết không ai đốt tiền cho mình rồi!”
Anh ấy vung đôi tất vừa tháo ra, khinh khỉnh bảo: “Mê tín.”
Sau đó thì lẩm bẩm trong lòng: [Nếu thật sự vậy cũng không sao, anh có thể xin âm phủ cho đi làm kiếm tiền nuôi gia đình.]
37.
Tôi gọi video về nhà bảo với bố mẹ rằng sắp về ăn một bữa tiệc lớn.
Anh ấy lén nói: “Em kén ăn thế, mẹ sắp chán em rồi.”
Tôi đáp: “Bịa chuyện! Mọi người đều thích em mà.”
Anh ấy cười, không nói gì.
[Đúng vậy, mọi người đều thích em, chỉ là họ không biết thôi.]
Tôi tặng anh ấy mấy cú đấm loạn xạ.
38.
Có thời gian công việc áp lực, tôi rụng tóc nhiều,
Ngày nào tôi cũng than với anh ấy là mình sắp hói.
Đúng vào dịp 520, đồng nghiệp tôi được bạn trai tặng một chiếc chậu ngâm chân.
Tôi kể với anh ấy và hỏi: “Anh có biết tại sao anh ấy lại tặng chậu ngâm chân không?”
Anh ấy lắc đầu.
Tôi tiếp tục luyên thuyên: “Bởi vì đồng nghiệp của em từng nói cô ấy bị lạnh tay chân. Haha, thật là một món quà vừa đáng yêu vừa buồn cười.”
Anh ấy lẳng lặng rời đi.
[Mình phải trả lại lọ tinh dầu mọc tóc ngay thôi.]
Nụ cười của tôi tắt ngấm.
39.
Tôi ngủ hay lăn lộn khắp nơi,
Anh ấy dời sang một bên, tôi liền áp sát, chiếm thêm một ít không gian.
Vì thế mà anh ấy thường chỉ còn một dải nhỏ để nằm.
Có hôm anh ấy đi xã giao về muộn, tôi lo lắng nên không ngủ được.
Thấy tôi chiếm chỗ, anh ấy leo vào trong, nhưng chưa nằm được nửa phút đã quay ra.
[Ngủ không yên như thế, lỡ rơi xuống đất thì sao.]
40.
Buổi tối trời mưa, hơi lạnh.
Tôi dậy giữa đêm thì phát hiện anh ấy co ro ở góc giường, gần như không mặc gì, trông tội nghiệp.
Sáng hôm sau, tôi thêm một chiếc chăn, nhưng giữa đêm lại thấy anh ấy cuộn tròn ở góc giường.
Tôi hỏi: “Chăn đâu rồi?”
Anh ấy ngẩn ra vài giây, rồi bò đến kéo chăn của tôi: “Em cuộn hết vào người rồi còn gì.”
Tôi đẩy anh ấy ra: “Không phải, em đã đưa cho anh một cái chăn rồi mà.”
Anh ấy nghiêm túc bảo: “Không được, chúng ta phải đắp chung một cái chăn.”
Tôi ngạc nhiên: “Sao phải thế? Có lý do gì không?”
Anh ấy đáp: “Chỉ là nhất định phải đắp chung.”
[Anh quy định là chỉ mình anh mới có thể đắp chăn cùng em.]
Quy định cái gì chứ, trẻ con quá!
41
Nửa đêm phát hiện mình không thể lăn lộn cùng chăn, bị anh ấy giữ mất một nửa.
Lúc đó buồn ngủ đến mức không muốn nói, vừa giành chăn, vừa phát ra những tiếng thút thít.
Anh ấy thả tay ra, tôi lập tức cuộn chăn chạy mất.
[Tsk tsk tsk, không giành được thì lăn ra giả vờ. Thế mà cũng đòi là anh hùng.]
Ai là anh hùng chứ…
42
Sếp mới mua nhà, mời tôi và các đồng nghiệp nam khác đến mừng tân gia.
Chỉ có mình tôi là nữ, tôi hơi ngại, hỏi anh ấy có phiền không.
Anh ấy tỏ vẻ rộng lượng: “Có gì mà phải phiền.”
[Nếu được đi cùng thì càng tốt.]
Tôi lập tức tạo đường lùi cho anh ấy: “Nếu anh rảnh thì đi cùng em nhé?”
Anh ấy đáp: “Để xem.”
[Nếu đồng ý ngay thì lại thành ra nhỏ nhen, để khi nào được mời lại, mình sẽ nhận lời.]
Tôi cố ý trêu anh ấy: “À, vậy thôi.”
Anh ấy: ...
[Hửm? Không cho anh đi thì anh càng đi.]