Chương 1 - Tôi Muốn Ly Hôn Là Phần Thưởng
Năm khôi phục kỳ thi đại học, tôi mang thai con của Vệ Dân.
Vốn dĩ định báo cho anh ta tin vui này, nhưng trên đường về nhà lại vô tình bắt gặp anh ta nắm tay hoa khôi của xưởng.
“Đợi anh thi đậu đại học, anh sẽ lập tức làm đơn ly hôn.”
“Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau lên Bắc Thành.”
Ba năm hôn nhân.
Thì ra…
Tôi chưa từng nằm trong kế hoạch tương lai của anh ta.
Lau đi nước mắt, tôi quay đầu bước vào trạm y tế.
Về sau,Tôi trở thành sinh viên duy nhất trong thị trấn đậu vào đại học ở Bắc Thành.
Chủ tịch thị trấn hỏi tôi muốn được khen thưởng điều gì.
Giữa ánh mắt đầy chờ mong của Vệ Dân,Tôi mỉm cười đáp:
“Tôi muốn tổ chức phê chuẩn đơn ly hôn của tôi.”
1
Khi bước ra khỏi trạm y tế, những giọt nước rơi tí tách từ đầu nhọn của những cục băng đang tan trên mái hiên.
Tôi dẫm lên những vệt tuyết chưa tan hết trên nền gạch xanh bước chân nhẹ bẫng như muốn bay lên.
Tờ giấy mỏng ấy tôi cứ mở ra rồi lại gấp lại, không thể ngờ được, trong bụng tôi giờ đây lại có một sinh linh nhỏ bé đang dần thành hình.
Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng như băng của Vệ Dân, lòng tôi lại mơ hồ sinh ra một chút mong chờ.
Đầu ngón tay nắm chặt tờ giấy khám cũng dần nóng bừng lên.
Bình thường, anh ta lúc nào cũng mặt mày nghiêm nghị, xa cách như người lạ.
Nếu biết tôi đang mang thai, không biết gương mặt anh ta sẽ có biểu cảm thế nào.
Liệu anh ta có giống như bao đồng chí khác, ôm vợ trong tay, xúc động đến nghẹn lời khi biết mình sắp làm cha?
Quẹo qua bức tường gạch xám loang lổ khẩu hiệu đã phai màu, tôi nhìn thấy bóng dáng anh ta.
Vừa định gọi, lại không thể thốt nên lời.
“Ngoan, đừng khóc nữa được không?”
Là giọng nói dịu dàng hiếm thấy của Vệ Dân.
Chỉ tiếc rằng, sự dịu dàng ấy chưa từng dành cho tôi.
Lý Tuyết Phương – hoa khôi của xưởng – đang sà vào lòng anh ta, khóe mắt đẫm lệ như hoa lê dưới mưa, thấm ướt cả vạt áo Trung Sơn trước ngực anh ta.
“Chỉ cần nghĩ đến việc anh và cô ấy nằm chung giường, em đã thấy buồn đến khó thở…”
“Rõ ràng chúng ta là thanh mai trúc mã, vì sao lại không thể ở bên nhau…”
m cuối mang theo tiếng nức nở, vỡ tan trong gió lạnh.
“Xin lỗi em.”
Cánh tay Vệ Dân chợt siết chặt, ôm lấy cô ta càng thêm thân mật.
“Anh thề với trời, chỉ cần thi đậu đại học, anh sẽ lập tức xin tổ chức cho ly hôn.”
“Đến lúc đó, chúng ta cùng đến Bắc Thành, bắt đầu lại từ đầu.”
À…
Thì ra anh ta muốn thi đại học.
Thì ra anh ta muốn đến Bắc Thành.
Thì ra, người đã sống cùng anh ta suốt ba năm, cùng ăn cùng ngủ – là tôi – chưa từng được tính đến trong những kế hoạch đó.
Tờ giấy khám thai bị gió cuốn bay, rơi xuống che khuất dòng chữ bong tróc nơi góc tường:
“Kế hoạch hóa gia đình – Lợi nước lợi dân.”
Lau khô nước mắt, tôi quay đầu trở lại trạm y tế.
Bác sĩ nhìn thấy tôi mắt đỏ hoe quay lại, ngạc nhiên hỏi:
“Vừa nãy ra ngoài còn vui vẻ lắm mà?”
“Sao chỉ chốc lát đã khóc quay trở lại rồi?”
Phải rồi, có thai lẽ ra là chuyện vui.
Chỉ tiếc, cha của đứa bé lại chẳng mong đợi điều đó.
Tôi cúi đầu, mặc cho nước mắt rơi lên mu bàn tay.
“Bác sĩ…”
Hít một hơi thật sâu, cổ họng tôi vẫn run rẩy.
“Nếu tôi không muốn giữ đứa bé này nữa, bây giờ… còn kịp không?”
2
“Vừa rồi, tôi và chồng đã bàn bạc xong…
Đứa bé này, chúng tôi không giữ lại nữa.”
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào bụng mình lần cuối.
Tuy rằng chưa cảm nhận được gì, nhưng sự kết nối giữa hai sinh mệnh lại mong manh và kỳ diệu đến vậy.
Bác sĩ nghiêm giọng:
“Cô phải suy nghĩ thật kỹ… Đây là lần đầu mang thai của cô.”
Tôi gật đầu mạnh mẽ.
“Vậy thì ngày mai đến đi.
Hôm nay cứ làm xong hết thủ tục nhập viện đã.”
Làm xong thủ tục, tôi lê bước về nhà trong trạng thái lòng bàn chân mềm nhũn như dẫm lên bông.
“Giờ này mới về à?”
“Anh đây còn chưa ăn tối đấy.”
Vệ Dân ngồi trước bàn đọc sách, đối diện với tôi mà không buồn ngước mắt lên một cái.
“Tôi không có khẩu vị.”
“Cô đói thì tự đi nấu mì mà ăn.”
Tôi chẳng còn muốn hầu hạ anh ta nữa.
Có lẽ Vệ Dân nhận ra trong giọng nói của tôi có điều gì đó không vui, lúc này mới đặt sách xuống, bước lại gần, xoa xoa đầu tôi.
“Lại giả bệnh à?”
Tôi đang mang thai, dạ dày dâng trào từng cơn buồn nôn, nhất là khi ngửi thấy mùi kem dưỡng da trên người anh ta.
Tôi lập tức thấy buồn nôn, không kìm được mà nôn thẳng lên đôi giày vải của anh ta.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm:
“Không khỏe thì đi bệnh viện!”
Vệ Dân mắc bệnh sạch sẽ, vội vã tháo giày ra, ném cho tôi.
“Cô làm bẩn rồi thì tự mà giặt sạch.
Tôi còn phải học nữa.”
Anh ta lại quay về bàn, tiếp tục đọc sách, chẳng buồn để ý đến tôi thêm lần nào.
Nhìn xem, Vương Thục Hoa à—
Đây chính là người đàn ông mà mày yêu đấy.
Tôi nén chua xót nơi khóe mắt, do dự rất lâu, cuối cùng mở miệng bằng giọng nói gần như là van nài:
“Vệ Dân…
Chúng ta sinh một đứa con đi, được không?”
Động tác viết bài của anh ta khựng lại, sau đó là một tiếng từ chối lạnh lùng vang lên:
“Thục Hoa, chúng ta còn trẻ, giờ chưa phải lúc sinh con.”
“Giờ thi đại học được khôi phục, tôi chỉ còn nửa năm để ôn, ban ngày còn phải đi làm, không thể nghỉ việc.”
Tôi nhìn tấm lưng lạnh lùng, xa cách của anh ta, cố gắng thêm lần cuối cùng:
“Vậy… nếu như tôi đã mang thai rồi thì sao?”
Thêm một chút hy vọng…
“Vậy thì bỏ đi!”
“Nếu tôi đỗ đại học, phải rời quê nhà, còn cô thì phải chăm con một mình, tôi không yên tâm.”
Anh ta vẫn không quay đầu lại.
Tôi đứng trong sự im lặng lạnh buốt ấy, nhặt đôi giày trên sàn, ném thẳng lên quyển sách của anh ta.
“Tôi hiểu rồi.
Giày của anh, anh tự giặt lấy!”
Hôm sau.
Tôi nằm trên chiếc bàn kim loại lạnh ngắt trong phòng thủ thuật sản khoa.
Mũi tiêm thuốc mê đã đâm vào cơ thể tôi.
Bác sĩ bảo, thuốc uống không đủ tác dụng, vẫn phải nạo thai.
Đèn huỳnh quang chói lóa trên trần khiến mắt tôi nhức nhối, ép tôi phải rơi lệ.
Giữa cơn mơ hồ choáng váng, tôi lại nhớ về quá khứ.
Tôi và Vệ Dân quen nhau tại lâm trường Đông Bắc trong thời kỳ đi lao động về nông thôn.
Mọi người đều nói, anh ta có bề ngoài sáng sủa nhưng bản chất lại là thiếu gia của nhà tư sản, thành phần xấu.
Nhưng tôi vẫn bị khí chất thư sinh của anh hấp dẫn, luôn thích lén lút nhìn anh từ xa.
Mùa đông lạnh giá nhất, thức ăn ở lâm trường thô ráp đến khó nuốt.
Tôi lén để dành một quả táo, giữ trong ngực thật lâu để truyền hơi ấm.
Đến khi đưa cho Vệ Dân, quả táo ấy còn vương hơi ấm từ lồng ngực tôi.
Gương mặt anh đỏ bừng.
Đôi mắt anh khi ấy nhìn tôi, còn sáng hơn cả những vì sao lấp lánh trên bầu trời lâm trường Đông Bắc.
“Muốn ăn chung không?”
Lúc đó tim tôi đập dữ dội, như tiếng trống dồn trong bài hát Liên Xô Katyusha.
Anh lấy trán chạm vào tôi, mỉm cười nói khẽ:
“Cô ồn quá đấy…”
Về sau, khi danh sách được trở lại thị trấn được công bố— Tôi cũng nằm trong số đó.
Đêm trước ngày rời khỏi lâm trường, anh khoác áo bông dày tìm đến chỗ tôi.
Dưới ánh trăng mờ, đôi tay anh đầy vết nứt do bỏng lạnh ôm chặt lấy tôi, hơi thở mang theo cái lạnh thấm vào tận da thịt.
“Tôi thích em… Em có thể dẫn tôi cùng đi được không?”
Chỉ một cái ôm thôi, tôi đã hoàn toàn đắm chìm.
Tôi vui mừng khôn xiết, cùng anh làm đơn xin kết hôn.
Lúc đó, chị trưởng nhóm gõ vào trán tôi, giận dữ đến mức như muốn khóc:
“Vương Thục Hoa, cô bị ngốc à?
Người sáng mắt nhìn cũng thấy rõ, Vệ Dân chỉ đang lợi dụng cô để rời khỏi lâm trường thôi!”
“Đừng để bị anh ta lừa!”
“Cha cô là liệt sĩ, nếu cô về thị trấn một mình sẽ được phân công công việc tốt.
Giờ mang theo anh ta, cô chỉ có thể làm công nhân xưởng dệt mà thôi!”
Tôi chỉ mỉm cười cảm ơn ý tốt của chị ấy.
Cha mất sớm, mẹ cũng theo ông mà đi, trong nhà giờ chỉ còn mình tôi.
Tôi quá khao khát một chút hơi ấm từ con người…
“Chồng cô đâu?”
Ngày xuất viện, y tá không nhịn được cằn nhằn vài câu.
“Đã một tuần rồi mà chồng cô không tới chăm cô lấy một lần, đàn ông như thế thật tệ!”
Tôi cười khổ.
Vệ Dân đang mải ôn thi đại học, tâm trí làm gì còn chỗ cho tôi—
Đến mức tôi nằm viện suốt cả tuần mà anh ta còn không hề hay biết.
Lúc rời bệnh viện, bác sĩ dặn dò kỹ lưỡng:
“Vừa sảy thai xong, nhất định phải ở cữ cho tử tế.
Cô gầy quá, phải ăn uống cho đủ chất.”
Về đến nhà, Vệ Dân chỉ liếc tôi một cái rồi lại cúi đầu vào sách vở.
Cứ như bảy ngày tôi biến mất, chẳng có chút ý nghĩa gì với anh ta.
Cũng đúng thôi.
Người sắp chia tay nhau rồi— Thì hãy giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nhau.
Tôi nhớ lời bác sĩ, tự mình chuẩn bị nấu một bát canh trứng để bồi bổ cơ thể.
Trong thời buổi vật chất khan hiếm này, trứng đã là một thứ cực kỳ bổ dưỡng.
Nhưng khi mở tủ ra— Chiếc giỏ tre đựng trứng mà tôi cất giữ đã trống rỗng.
Tôi lao tới trước mặt Vệ Dân, ném thẳng chiếc giỏ rỗng vào người anh ta.
“Trứng của tôi đâu rồi?”
Đọc tiếp