Chương 8 - Tôi Muốn Là Chính Mình Không Còn Là Tống Phu Nhân

Trưởng phòng cười ha ha.

“Thế thì tốt quá! Thầy Tống, tối nay cùng đi ăn cơm nhé, chúng tôi tổ chức tiệc chào đón giáo sư Quán. Từ năm nay, cô ấy chính thức là Giáo sư Danh dự của trường chúng ta.”

Ánh mắt Tống Liêm run rẩy, môi anh mấp máy, chăm chăm nhìn tôi, nửa ngày cũng không nói nổi một câu.

Cuối cùng, anh cúi gằm mặt, lúng túng đáp:

“Không cần đâu… Tôi còn phải đón hai đứa nhỏ tan học… Để hôm khác… hôm khác vậy…”

Nói rồi, anh vội vã chạy ra khỏi văn phòng, lảo đảo như kẻ chạy trốn.

Trưởng phòng lắc đầu, bĩu môi:

“Chậc, đúng là chẳng nên cơm cháo gì, đàn ông mà bị chuyện nhà cửa dây dưa thế này, thiệt tình…”

Thấy tôi không đáp, ông ta lại ngượng ngùng cười gượng:

“À, tất nhiên… nếu giáo sư Quán còn khen cô vợ đó tốt, thì chắc cũng có chỗ tốt thật, ha ha.”

Người ta luôn cho rằng phụ nữ hy sinh vì gia đình là chuyện đương nhiên.

Còn khi đàn ông vì gia đình mà bị ràng buộc, lập tức ai cũng thấy bất công, trách móc người phụ nữ bên cạnh.

Nhưng người phụ nữ đó có gì sai?

Cô ấy chỉ làm những gì mà xã hội luôn yêu cầu đàn ông phải làm.

23

Ngày tôi nhận giải Nobel, trường tổ chức một buổi họp báo long trọng chưa từng có.

Tôi ngồi trên bục cao.

Còn cả gia đình Tống Liêm ngồi dưới khán đài.

Ánh mắt mẹ Tống Liêm đầy hằn học.

“Được cái gì đâu, già rồi vẫn không ai thèm lấy.”

Hai cậu con trai của Tống Liêm lập tức bật lại:

“Bà ngoại bị dở hơi rồi à? Với đẳng cấp của mẹ ấy, đàn ông nào xứng chứ?”

Mẹ Tống Liêm tức tối:

“Đẳng cấp cái gì mà đẳng cấp! Hồi trước tôi bắt cô ta rửa chén giặt đồ, cô ta còn chẳng dám hé răng một câu, bảo rẽ trái không dám rẽ phải.”

“Chắc bà lẫn rồi đấy. Ba, đưa bà đi bệnh viện khám đi.”

Mẹ Tống Liêm tức đến run người.

“Các người còn dám nói bà thế à? Toàn bị mẹ ruột các người dạy hư! Học hành thì ngu si, đến cái trường phổ thông bình thường cũng không đỗ nổi!”

“Hồi trước, cháu trai bà, còn tốt nghiệp Hoa Thanh đấy!”

“Các người mà cũng đòi tên là Bách Lâm với Bách Văn hả? Phế vật!”

Chị dâu của Tống Liêm đâu dễ để yên, lập tức vặc lại:

“Bà nói thế mà nghe được à? Mấy năm trước bà bị đột quỵ, ai là người chăm sóc bà? Mẹ tôi đấy! Bà đúng là ăn cháo đá bát!”

Hai bên lời qua tiếng lại, suýt nữa lao vào cãi vã ầm ĩ.

Người trong hội trường bắt đầu quay đầu nhìn, bảo vệ cũng tiến tới.

Tống Liêm đỏ bừng mặt, tức giận quát lớn:

“Im ngay! Đây là đâu? Còn ầm ĩ nữa thì cút ra ngoài!”

Cuối cùng, đám người đó cũng chịu yên.

Tống Liêm ngẩng đầu, nhìn tôi đang ngồi dưới ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, trong mắt lấp lánh ánh lệ.

Khi đến phần giao lưu với khách mời, chưa ai kịp phản ứng, anh đã bật dậy, giành lấy micro.

“Quán Nguyệt— Giáo sư Quán!”

“Anh muốn hỏi em——”

Ánh mắt Tống Liêm đảo qua hai cậu con trai rồi quay lại nhìn tôi, khẽ thở dài hỏi:

“Em thật sự cảm thấy đời mình đã trọn vẹn sao?”

“Kiếp này không kết hôn, không có con nối dõi, em thực sự không thấy tiếc nuối à?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn lên tấm băng rôn đỏ treo trên khán đài:

“Chúc mừng nhà khoa học Trung Quốc Quán Nguyệt đoạt giải Nobel!”

Nhà khoa học.

Quán Nguyệt.

Tôi khẽ cong khóe môi, mỉm cười.

“Đúng vậy, tôi không có con ruột.”

“Nhưng tôi có họ.”

Tôi giơ tay chỉ xuống hàng ghế khán giả.

Phần lớn ngồi ở đó, đều là sinh viên ngành tôi đào tạo.

Các em đọc sách tôi viết, nghiên cứu luận văn tôi soạn, lắng nghe bài giảng của tôi.

“Chúng không mang dòng máu tôi, nhưng chúng mang tư tưởng của tôi.”

“Không truyền lại gene, nhưng tôi truyền lại trí tuệ.”

Qua dòng sông dài vô tận của thời gian, gene sẽ mất đi.

Nhưng ánh sáng văn minh sẽ mãi mãi trường tồn.

“Tôi,” tôi khẽ nói, “cả đời này, vô cùng viên mãn.”

Cả hội trường như vỡ òa, tiếng vỗ tay như sấm động.

Không ngớt.

Ngoại truyện 1

Tôi khoác tay bạn trai trẻ tuổi bước ra từ khách sạn, tình cờ chạm mặt Tống Liêm.

Anh đứng ngây ra mấy giây, mặt đầy vẻ không tin nổi.

“Không phải em nói em không cần tình yêu sao?”

Tôi nhún vai.

“Không để đàn ông trong mắt, không có nghĩa là bên cạnh không có đàn ông.”

Sự nghiệp đã đạt tới đỉnh cao, những dây thần kinh căng như dây đàn của tôi cũng thả lỏng.

Tiêu dao một chút, có gì mà không được?

Tôi chỉ là người thường.

Tôi cũng có những khao khát và ham muốn rất đời.

Xin đừng vì tôi đạt được thành công rực rỡ mà ép tôi phải trở thành một vị thánh.

Phụ nữ thành đạt đã phải trèo lên con đường đầy gai nhọn rồi, xin đừng áp thêm những tiêu chuẩn đạo đức bất công lên họ.

Sắc mặt Tống Liêm lúc xanh lúc trắng, như thể bị lừa dối ghê gớm.

“Sao em có thể… Em thật sa đọa, em…”

Anh còn chưa nói hết, vài bảo vệ khách sạn đã chạy tới.

“Giáo sư Quán, cô không sao chứ? Người này quấy rối à? Có cần tụi tôi mời anh ta đi không?”

Tôi thản nhiên gật đầu.

“Một fan cuồng thôi, làm phiền rồi.”

Tống Liêm nhanh chóng bị kéo đi.

Tư duy của anh thật nực cười.

Đàn ông, leo tới đỉnh cao quyền lực, ba ngàn mỹ nữ chầu hầu, chẳng ai buồn trách là sa đọa.

Nhưng phụ nữ thì không được phép?

Những ràng buộc cũ kỹ của xã hội đối với phụ nữ.

Tôi từng gồng mình chăm lo cả gia đình nhà anh, từng làm hết những điều mà người ta mặc nhiên coi là bổn phận.

Vậy mà, tôi vẫn phải nghe phán xét?

Tôi mong một ngày nào đó, mọi người sẽ thôi xem đó là điều hiển nhiên.

Ngoại truyện 2

Khi tôi được mời đến giảng dạy tại một trường đại học, tình cờ gặp một cô sinh viên vô cùng nhiệt tình.

Cô bé tên là Chu Hòa Phương.

Phấn khích vẫy tay, chen qua đám đông chạy tới trước mặt tôi, chìa quyển sổ xin chữ ký.

“Giáo sư Quán, khí chất của cô đúng là đỉnh luôn ấy!”

“Em nghe bài giảng mà ngẩn ngơ luôn, cô nói hay quá đi!”

Mặt Hòa Phương đỏ bừng, còn nửa đùa nửa thật:

“Nếu cô là đàn ông, em nhất định muốn lấy cô làm chồng!”

Đôi mắt của cô gái trẻ sáng rực, tràn đầy ngưỡng mộ và mơ ước.

Tôi nhận lấy sổ, mỉm cười lắc đầu.

“Đừng gả cho tôi.”

“Hãy trở thành tôi.”

Bản năng ngưỡng mộ của những cô gái trẻ, thực chất là khát khao quyền lực và thành công.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, xã hội đã dạy họ: chỉ cần làm người đứng dưới ánh sáng.

Chưa từng dạy họ: chính họ cũng có thể trở thành nguồn sáng.

Ánh sáng soi rọi vào em, em được nhìn thấy.

Nhưng ánh sáng rời đi, em chẳng còn gì cả.

Em phải tự mình trở thành vầng trăng.

Hòa Phương ngây người, lặng lẽ cúi xuống nhìn chữ ký trên sổ.

“Quán Nguyệt.”

— Kết thúc.