Chương 5 - Tôi Làm Bà Chủ Trong Game Kinh Dị

6.

Tôi bị kéo xuống dưới trong tiếng hét không ngừng. 

Khi những người khác vội vã đến, tôi và Trang Tự đã dừng lại ở tầng dưới cùng của cầu thang, kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt. 

Tất cả những người chơi đã biến mất trong cầu thang suốt 3 tháng qua, giờ đây đều bị bao bọc trong một lớp màng mỏng đầy máu, nằm la liệt trên mặt đất.

Trông họ như những xác chết vô hồn.

“Đó là Hàn Húc!” Trần Cảnh Điền đột nhiên chỉ vào người đàn ông gần chúng tôi nhất, “Anh ta… còn sống không?”

Lữ Diệc không nói một lời, lao tới xé màng, túm tóc Hàn Húc và tát đối phương hai cái.

Mọi người: “…” 

Chỉ thấy Hàn Húc mơ màng mở mắt, nhìn quanh một cách ngơ ngác.

“Chuyện gì đã xảy ra…?”

“Không chết, chỉ là vào trạng thái ngủ đông.” Lữ Diệc kết luận.

Theo cách này, những người chơi khác cũng có thể đang ở trạng thái ngủ đông.

Mọi người bắt đầu xé màng.

Khi số người chơi tỉnh lại ngày càng nhiều, đội ngũ của chúng tôi cũng trở nên đông đúc hơn. Cầu thang vốn âm u và kỳ quái bỗng trở nên náo nhiệt. 

“Tôi là ai?”

“Tôi đang ở đâu?”

“Anh là ai?”

“Bảo bối của tôi đâu?”

“…”

Khi mảnh màng cuối cùng bị xé rách và rơi xuống.

Một giọng ho khàn đột ngột vang lên từ trong bóng tối.

“Khụ khụ… Ai đấy! Sao lại vứt rác bừa bãi thế này…”

Mọi người lập tức im lặng, đồng loạt giơ đèn pin chiếu về phía góc hành lang. 

Bà Trương xuất hiện, tay cầm cây chổi đầu người đặc trưng. 

Bà cúi đầu, vừa đi vừa dùng cây chổi quét những mảnh màng mỏng trên mặt đất. 

Mọi người run rẩy nhường đường. 

Cây chổi đầu người vừa chạm vào những mảnh màng, lập tức há miệng nuốt chửng chúng…. 

Khi mảnh màng cuối cùng bị ăn sạch, cây chổi đột nhiên phát ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh. 

Cả cầu thang thoát hiểm đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Giây tiếp theo.

Hành lang trở lại như cũ.

“Qua được chương đầu rồi!”

“Mẹ nó, điều kiện qua cửa này làm tao bối rối quá.”

“Quá khó hiểu…”

“Mau xem ba lô!”

“Thật không ngờ lại nhận được đạo cụ mới ‘Linh hồn trẻ sơ sinh xua tan oán khí’.”

Mọi người như vừa thoát chết, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Cùng nhau đi về phía lối thoát an toàn.

Trước khi rời đi, tôi không nhịn được quay lại nhìn cây chổi đầu người trong tay bà Trương.

“Sao vậy?” Trang Tự chú ý đến hành động của tôi.

Tôi liếc nhìn anh ta, rồi quyết định nói ra những nghi ngờ trong lòng.

“Đã lâu như vậy rồi, tôi mới nhận ra đó là đầu của một đứa trẻ… Tại sao lại là trẻ con nhỉ?”

“Có lẽ liên quan đến vụ mất tích của Ngô Hạo Lâm và Chu Phương hai năm trước trong tòa nhà này.”

Hai người mà Trang Tự nhắc đến, tôi biết rất rõ. 

Là một NPC đạt chuẩn, tôi đã thuộc lòng các manh mối cần cung cấp cho người chơi.

Nhưng nếu Trang Tự đã đọc kỹ tài liệu tôi cung cấp, anh ta sẽ biết rõ Ngô Hạo Lâm và Chu Phương không phải là vợ chồng. 

Bề ngoài, họ là đồng nghiệp, nhưng qua điều tra của cảnh sát, thực chất họ là tình nhân.

 Ngô Hạo Lâm có một người vợ tên là Lâm Thu Bình. 

Sau khi Lâm Thu Bình tự sát, Ngô Hạo Lâm đã hẹn gặp Chu Phương tại chung cư. 

Sau một ngày ở đó, cả hai đều biến mất.

Dựa vào lời của Trang Tự, tôi đoán: “Anh nghi ngờ Chu Phương mang thai?” 

Trang Tự lắc đầu: “Không nhất thiết.” 

Sau đó, anh ta nhìn tôi và mỉm cười nhẹ: 

“Cái đầu này của em, đúng là không đơn giản nha.” 

Tôi nhíu mày, không hiểu ý anh ta là gì.

7.

Sáng hôm sau. 

Tôi uể oải ăn sáng ở sảnh tầng dưới.

Tôi gặp một số người chơi khác cũng đang mệt mỏi đi tìm manh mối.

Số lượng người chơi tăng lên sau một đêm, hầu hết tôi không nhớ tên.

Tôi chỉ thờ ơ nhìn họ đi loanh quanh khu chung cư.

Ăn no rồi buồn ngủ, tôi nằm trên ghế xích đu chợp mắt.

Đột nhiên, có người từ trên lầu chạy xuống, vừa chạy vừa hét: “Mau xuống bãi đậu xe ngầm, Trang Tự có phát hiện mới!”

Tiếng hét đó làm tôi tỉnh giấc.

Ban đầu, vài người chơi đang tìm manh mối quanh tầng 1 nghe tin liền lập tức chạy đến bãi đỗ xe.

Tôi nghĩ dù sao cũng đang rảnh rỗi, quyết định đứng dậy đi xem náo nhiệt.

Chủ yếu là, tôi cũng tò mò không biết Trang Tự có bản lĩnh gì.