Chương 9 - Tôi Là Thiên Kim Giả

26.

Cuối cùng, khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, tôi dìu ông nội xuống lầu.

“Kiều Dương, đến lượt con rồi.”

Ông khẽ gật đầu với tôi, trao cho tôi cơ hội phát biểu mà lẽ ra thuộc về ông.

Nhìn ánh mắt đầy khích lệ của ông, tôi gật đầu, rồi bước lên sân khấu trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

“Chuyện gì đây? Đây là tiệc mừng thọ của ông cụ Tần mà, sao Tần Kiều Dương lại phát biểu?”

“Cô ta điên rồi sao? Đây đâu phải lượt cô ta.”

“Màn kịch này thật lạ, thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Tần còn đang ở đây, liệu có bị vạch mặt không?”

Một vài người bắt đầu nhìn về phía Tống Nguyệt đang đứng cạnh mẹ Tần.

Dù vậy, Tống Nguyệt vẫn giữ vẻ bình thản, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười ngọt ngào, dường như không để ý đến bầu không khí xung quanh.

“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự tiệc mừng thọ của ông tôi...”

Giọng tôi vang lên, và trong khoảnh khắc, vẻ mặt của Tống Nguyệt thoáng chững lại.

Lời mở đầu chỉ là những câu cảm ơn xã giao, không mấy ai hứng thú lắng nghe. Nhưng khi tôi nhắc đến chuyện thân phận của mình và Tống Nguyệt, mọi người bắt đầu chú ý.

“Về những tin đồn gần đây, tôi có vài lời muốn nói.”

Nghe đến đây, họ lập tức tập trung.

“Đúng là tôi không phải con gái ruột của nhà họ Tần, và cô Tống Nguyệt mới là người mang dòng máu thật sự. Gia đình tôi chưa bao giờ có ý định che giấu điều này, và tôi cũng vậy.”

Tôi công nhận thân phận thật sự của Tống Nguyệt trước toàn thể khách mời, nhưng cách làm lại hoàn toàn khác những gì mọi người dự đoán.

Một thông báo quan trọng như vậy lẽ ra phải từ miệng của gia đình nhà họ Tần, vậy mà chính tôi—người con gái mang danh nghĩa giả mạo—lại lên tiếng trước.

Khi mọi người còn chưa hết bàng hoàng, ông nội bỗng cất lời:

“Nhà họ Tần sẽ không để thiệt thòi cho con cháu ruột thịt, nhưng đối với Kiều Dương, chúng tôi cũng không khác. Dù sau này tôi không còn nữa, cô ấy vẫn sẽ là người đứng đầu nhà họ Tần.”

27.

Lúc này, mọi người mới vỡ lẽ. Đây là một màn khẳng định quyền lực, nhưng lại dành cho một người không có quan hệ máu mủ. Trong lòng mỗi người có mặt đều dấy lên cảm xúc riêng, nhưng bên ngoài vẫn là một bầu không khí hòa nhã.

“Cứ tưởng nếu nhà họ Tần bỏ rơi cô, tôi sẽ tìm cách rước cô về rồi chứ.”

Minh Yến tranh thủ thời điểm này bước tới, giọng nửa đùa nửa thật.

Tôi im lặng, không đáp lời.

“Cô đúng là chẳng có tí thú vị nào, y như người xưa vậy, đến một câu đùa cũng không đỡ.”

Minh Yến lắc đầu, có chút bất lực.

“Ha, mới đây mà đã thấy cậu tán tỉnh em gái tôi rồi!”

Tần Triết bất ngờ chen ngang, đứng chắn giữa tôi và Minh Yến.

“Tôi gọi đây là gây dựng tình cảm, sau này chúng ta sẽ là một gia đình mà.”

Minh Yến vỗ vai Tần Triết, tỏ vẻ thân mật.

“Ai là gia đình với cậu?”

Tần Triết hừ một tiếng, gạt tay anh ta ra.

Khi mọi người còn đang đùa giỡn, tôi chợt thấy một tà váy hồng thoáng qua, bóng dáng quen thuộc ấy trông có vẻ vội vã.

“Thôi đừng làm ồn nữa.”

Tôi cau mày ngăn hai người, rồi hướng về phía chiếc váy hồng vừa biến mất. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể chỉ cần đuổi theo, tôi sẽ tìm ra đáp án cho nỗi băn khoăn luôn đè nặng.

Phía sau, Tần Triết và Minh Yến trao đổi ánh mắt, rồi cùng lặng lẽ đi theo tôi.