Chương 8 - Tôi Là Nghiệt Chủng
Chỉ cần mẹ được tự do, được hạnh phúc… tôi sao cũng được.
9.
Quay trở lại căn nhà lạnh lẽo đó, cơn ác mộng mới thật sự bắt đầu.
Ba và bà nội trút hết mọi tức giận lên đầu tôi.
“Đồ nghiệt chủng ăn cây táo rào cây sung! Dám cắn tao! Dám giúp con đĩ đó trốn chạy!”
Ba vừa chửi vừa rút thắt lưng da…
Chiếc thắt lưng quất lên, mang theo một luồng gió lạnh, như con rắn độc quất mạnh vào người tôi.
Bà nội đứng bên lạnh lùng quan sát.
“Đánh đi! Đánh mạnh vào! Thứ nghiệt chủng này đáng lẽ nên bị đánh chết từ lâu rồi! Nuôi phí bao nhiêu năm trời!”
Không có cơm ăn, nước cũng chỉ được một ít.
Tôi bị nhốt vào chuồng heo lạnh lẽo, ở chung với lũ heo kêu ủn ỉn.
Toàn thân đầy vết thương, vừa đau vừa lạnh.
Một lần ba đánh rất nặng, tôi cảm giác xương sườn như gãy ra, nôn ra một ngụm máu.
Lúc đó bà nội mới chịu can nhẹ một câu:
“Này, Đại Sơn, đừng đánh què nó, gãy tay gãy chân thì khó nuôi, da thịt có chút thương tích thì không sao, dưỡng cho lành rồi còn đem gả lấy tiền sính lễ.”
Thì ra là vậy.
Thì ra cái gọi là thương yêu trước đây chẳng qua là vì tôi còn có giá trị — là món hàng có thể đổi tiền.
Tôi lên cơn sốt cao, mơ màng nằm trong ổ rơm trong chuồng heo.
Vết thương nhiễm trùng, toàn thân nóng như lửa, ý thức ngày càng mơ hồ.
Tôi dường như thấy mẹ.
Mẹ mặc chiếc váy xinh đẹp, ngồi trong lớp học sáng sủa đọc sách.
Mẹ kết hôn với một người đàn ông trông rất hiền lành, mặc váy cưới thật đẹp, nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
Không lâu sau, mẹ sinh một em bé.
Mẹ dịu dàng ôm lấy đứa bé ấy, gọi con là “bảo bối”, chứ không phải “đồ nghiệt chủng”.
Tuyệt thật. Mẹ nên sống cuộc đời như vậy.
Tôi… không còn điều gì hối tiếc nữa.
Ý thức tôi dần dần chìm vào bóng tối.
Tốt quá rồi, không đau nữa… cũng không còn lạnh…
Ngay lúc tôi sắp mất hết ý thức, hình như tôi nghe thấy giọng mẹ — rất gấp gáp, lại nghẹn ngào như đang khóc.
Chắc là ảo giác thôi… giấc mơ cuối cùng trước khi chết…
Nhưng âm thanh ấy ngày càng rõ, còn có tiếng người ồn ào, tiếng bước chân vội vã, thậm chí cả tiếng còi cảnh sát.
Tôi cố gắng mở mắt, nhưng chỉ hé ra được một khe nhỏ.
Cánh cửa chuồng heo bị người ta đạp tung, ánh đèn pin chói lòa chiếu thẳng vào mắt.
Sau đó, tôi thấy một bóng người lao vào không chút do dự, quỳ xuống bên cạnh tôi.
Là mẹ.
Là mẹ thật.
Mẹ đến rồi.
Không ngờ mẹ lại đến.
Mẹ nhìn thấy tôi bẩn thỉu, thoi thóp sắp chết, liền nghẹn ngào ôm lấy tôi vào lòng, hoàn toàn không quan tâm đến sự dơ bẩn trên người tôi.
Tôi muốn đẩy mẹ ra, lẩm bẩm:
“Mẹ… con bẩn lắm…”
Nước mắt mẹ rơi lã chã xuống mặt tôi, nóng hổi đến mức tôi biết chắc đây không phải mơ.
“Tiểu Mãn không bẩn… mẹ đến rồi… mẹ đến rồi… xin lỗi con… mẹ đến muộn… con của mẹ…”
Mẹ khóc đến nỗi nghẹn lời, chẳng thể nói thành câu.
Tôi ngửi thấy mùi quen thuộc trên người mẹ, sạch sẽ và ấm áp.
Tôi muốn cười, muốn nói với mẹ rằng con không đau nữa đâu, nhưng ngay cả sức để nhếch miệng cũng không còn.
Tôi chỉ nghe thấy mẹ cứ lặp đi lặp lại:
“Mẹ yêu con… mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con nữa…”
Trong những tiếng gọi dịu dàng ấy, tôi dần dần thiếp đi.
Tôi nghĩ, nếu có thể chết trong vòng tay mẹ, chắc chắn tôi sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng tôi không chết.
Tử thần từng tuyên bố rằng tôi không thể sống qua đêm nay, muốn so đo với tình yêu.
Mẹ đã tát thẳng vào mặt tử thần, nói với hắn: không thể nào.
Mẹ đưa tôi đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.
Sau ca cấp cứu, tôi lại một lần nữa rơi vào vòng tay ấm áp của mẹ.
Và lần này, mẹ không bao giờ buông tay nữa.
10.
Sau này tôi mới biết, sau khi tôi bị bắt đi, mẹ chưa từng từ bỏ dù chỉ một phút giây.
Mẹ báo công an, dựa vào trí nhớ đáng kinh ngạc và lòng dũng cảm phi thường, nén lại nỗi sợ hãi, dẫn cảnh sát quay lại ngôi làng hẻo lánh mà mẹ từng liều chết trốn thoát, cứu tôi – khi ấy đã cận kề cái chết.
Ba, bà nội, và tất cả những kẻ tham gia vào vụ mua bán và giam giữ người đều phải chịu sự trừng phạt thích đáng.
Ánh mặt trời cuối cùng cũng rọi vào cuộc sống của chúng tôi.
Tôi và mẹ trở về thành phố, về đúng căn nhà của mình.
Mẹ cẩn thận chăm sóc tôi dưỡng thương, đưa tôi đến trường học.
Lần đầu tiên tôi được 100 điểm, mẹ nâng tờ bài kiểm tra lên xem đi xem lại không ngừng.
Tôi len lén ngẩng đầu, có chút đắc ý.