Chương 5 - Tôi Là Hứa Ý San

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Từ sau khi gia đình cô qua đời, mấy năm nay, nhờ có bà ngoại của hắn giúp đỡ mà cô mới có thể sống tiếp.

Dùng một tờ giấy đăng ký kết hôn để đổi lấy niềm vui cuối đời của một người bà—

Đây là điều mà Hứa Ý San chắc chắn sẽ chấp nhận.

Cho nên dù tôi có cằn nhằn bên tai bao nhiêu lần đi nữa, cô vẫn gật đầu đồng ý.

Hôn nhân là giả, nhưng giấy tờ là thật.

Ngày cưới, cô dâu chú rể bị ép uống rượu đến say mèm.

Đến khi tỉnh lại, chuyện gì nên xảy ra… cũng đã xảy ra rồi.

Giang Hành Chỉ ngồi ở mép giường, quay lưng lại với Hứa Ý San, nói rằng— “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Phải nói rằng hắn cũng biết giữ lời.

Vì đã xảy ra chuyện giữa hai người, nên hắn tuyên bố sẽ cắt đứt hoàn toàn với Tô Lê.

Cuộc hôn nhân giả tạo này, trói buộc không chỉ mỗi mình Hứa Ý San.

Nhưng… Tô Lê không cam lòng.

Cô ta tìm đến tận nơi, khóc lóc ỉ ôi, nói rằng bị Giang Hành Chỉ phụ bạc.

Còn Hứa Ý San thì là tiểu tam chen chân vào.

Phải đến lúc này, Hứa Ý San mới bừng tỉnh.

Hóa ra, việc Giang Hành Chỉ muốn làm bà ngoại vui lòng trước khi qua đời—là thật.

Nhưng lý do hắn chọn Hứa Ý San để kết hôn— Là vì… Tô Lê đã từ chối lời cầu hôn của hắn.

Nghĩa là từ đầu đến cuối,

Hứa Ý San chỉ là kẻ dự bị.

9

Hứa Ý San càng lúc càng cần đến sự hiện diện của tôi.

Cô ấy bệnh rồi.

Khi Tô Lê gặp tai nạn xe, bị tài xế chỉ đích danh là kẻ chủ mưu.

Khi ngón tay “quý như vàng” chuyên để đánh đàn của Tô Lê bị nắp đàn kẹp đến rách da, rồi người ta lại đổ lỗi cho Hứa Ý San là người phá hoại.

Khi Giang Hành Chỉ hết lần này đến lần khác lạnh nhạt, mỉa mai cô rằng cô tự đánh giá quá cao bản thân.

Hứa Ý San vội vàng giải thích.

Cô nói mình không làm những chuyện đó.

Cô phân tích logic, kiểm tra camera, đưa ra bằng chứng ngoại phạm.

Nhưng sự thật… thật ra đâu còn quan trọng nữa.

Vì con người ta luôn thiên vị người mà họ quan tâm hơn.

Mà Hứa Ý San không được quan tâm.

Nên dĩ nhiên—cô bị bỏ rơi.

Giang Hành Chỉ không những không cắt đứt với Tô Lê, mà còn càng ngày càng thân thiết.

Phải rồi—tình yêu thông thường thì có gì đáng nói, phải là tình yêu trái đạo lý mới đủ kịch tính.

Hứa Ý San dần trở nên lặng lẽ.

Mỗi lần sau khi gặp Giang Hành Chỉ, cô như cái xác không hồn.

Nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng, khẽ hỏi tôi:

“Cậu nói xem, sống trên đời này… có ý nghĩa gì không?”

Tôi không trả lời được.

Cô nói: “Tôi bắt đầu không nhớ nổi mình từng là ai nữa rồi…” “Tôi thật sự… quá mệt mỏi.”

Tôi cố gắng hết sức để khiến cô vui lên.

Nhưng rồi Hứa Ý San vẫn yếu dần từng ngày.

Cho đến một sáng, cô đột nhiên thấy buồn nôn.

Hứa Ý San đã mang thai.

10

Thật lòng mà nói, tôi không thích trẻ con.

Nhưng khoảnh khắc đó, đứa bé xuất hiện giống như một phép màu—một sự cứu rỗi dành cho Hứa Ý San.

Con người sống trên đời, cũng cần một chút ràng buộc để tồn tại.

Hứa Ý San nói, Giang Hành Chỉ không yêu cô, thì dĩ nhiên sẽ chẳng yêu đứa trẻ.

Sau này, khi họ ly hôn, cô sẽ đưa con về quê sống.

Tôi bĩu môi châm chọc: “Cậu tưởng làm mẹ đơn thân là chuyện dễ lắm à?”

Hứa Ý San suy nghĩ vài giây rồi mỉm cười: “Còn cậu mà, cậu sẽ giúp tớ đúng không?”

Cô lại bắt đầu tính toán đến quỹ đen của mình rồi.

Cô kể rằng trước khi kết hôn, Giang Hành Chỉ từng hứa sau khi ly hôn sẽ đưa cô một khoản tiền bồi thường.

Ban đầu cô không định lấy. Nhưng giờ có con rồi, tiền nhiều thì vẫn hơn.

Cô bắt đầu chăm chỉ kiếm tiền hơn, nhận thêm việc làm thêm, nghề tay trái.

Giang Hành Chỉ không có tí tình cảm nào với đứa trẻ.

Nhưng Hứa Ý San cũng chẳng để tâm.

Tâm trí cô toàn là kế hoạch cho cuộc sống tương lai sau ly hôn.

Một cuộc sống… tự do, yên bình, không còn Giang Hành Chỉ.

Nhưng tương lai đó… mãi mãi không tới được.

Đứa bé không còn.

Hứa Ý San cũng không còn.

11

Tôi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Bụng đói, tôi đi xuống nhà tìm đồ ăn.

Vài người giúp việc đang dọn dẹp. Thấy tôi, ai nấy đều câm như hến.

Tôi lướt mắt nhìn họ một lượt rồi thản nhiên ngồi xuống bàn ăn.

Chẳng bao lâu sau, bữa sáng được mang lên.

Thấy chưa? Con người ai cũng sợ kẻ ác.

Trước kia, Hứa Ý San hiền lành dễ chịu, nên mấy người giúp việc sau lưng nói xấu không ít.

Có người thậm chí từng nói thẳng mặt cô rằng:

“Cô không xứng với Giang thiếu gia, thua xa Tô Lê.”

Nhưng giờ?

Chẳng ai dám hó hé nữa.

Mà tôi thì là kiểu người… nhỏ nhen, hay thù dai.

Thứ gọi là “một nụ cười xóa bỏ hận thù”—đối với tôi là không tồn tại.

Vậy nên, sau khi ăn xong, tôi thong thả lau miệng, rồi chỉ tay vào người đang đứng nép mình trong góc:

“Cô kia, lại đây.”

Cô ta run rẩy, cúi gằm mặt, đứng như tượng đá.

Không sao. Nếu núi không tới với ta—thì ta tới với núi.

Tôi đứng dậy, bước tới gần, nhìn kỹ cô ta mấy giây rồi nói:

“Chính là cô, đúng không? Cái loại ăn cháo đá bát, nói xấu sau lưng tôi, còn đi nịnh bợ Tô Lê?”

Cô ta hoảng loạn quỳ sụp xuống: “Xin lỗi phu nhân! Mong phu nhân tha lỗi, tôi không dám nữa đâu ạ!”

Tôi khẽ xoay cổ tay, rồi bốp bốp—tặng cô ta hai cái tát nảy lửa.

Phải nói, kỹ năng tát người của tôi, đúng là càng ngày càng thuần thục.

Tôi đứng thẳng dậy, nói rõ ràng:

“Quản gia, mang hợp đồng của cô ta ra, cho nghỉ việc.” “Loại cho nghỉ không đền bù ấy.”

“Với lại—tôi muốn khiếu nại với bên công ty dịch vụ, sao lại gửi cho tôi thứ rác rưởi thế này? Vô dụng thật sự.”

“Phu nhân, xin người tha cho tôi lần này… Mẹ tôi đang bệnh nặng, tôi phải kiếm tiền thuốc thang…”

Tôi dịu dàng vuốt má cô ta, giọng ngọt như đường:

“Không được đâu. Tôi vừa nghèo, vừa nhỏ nhen. Tất cả những phẩm chất tốt đẹp trên đời—ở tôi không có cái nào hết.”

“Nhưng cô có thể đi tìm Tô Lê mà. Cô ta dịu dàng, lương thiện, chắc chắn sẽ giúp cô tìm được một công việc tốt.”

“Biết đâu, sau này cô ta cưới được Giang Hành Chỉ rồi, cô còn được tiếp tục hầu hạ họ đấy.”

Vừa dứt lời—

Cửa chính mở ra.

Giang Hành Chỉ trở về.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)