Chương 3 - Tôi Là Hứa Ý San

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

Tô Lê hét toáng lên vì sợ, tay ôm cổ đang chảy máu, khóc lóc tuyệt vọng: “Hành Chỉ! Cứu em với! Hứa Ý San điên thật rồi!”

Nhưng thì sao? Con tin đang nằm trong tay tôi.

Giang Hành Chỉ không dám manh động, ánh mắt vừa tức giận vừa đau lòng nhìn chằm chằm vết thương trên cổ Tô Lê.

“Hứa Ý San, cô muốn gì thì cứ nói! Chúng ta có thể thương lượng! Cô thật sự muốn ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích sao?!”

Mũi dao cắm vào da thịt Tô Lê không sâu, nhưng đủ để cảm nhận được sự ma sát của thép cùn với thịt.

Cũng tốt. Dao cùn mới đau.

“Cô nghĩ tôi thành ra thế này là do ai?”

Tôi cười nhạt.

“Tôi không sợ vào tù.

Chỉ là… tôi vào tù rồi, thì đoạn video Giang thiếu gia ngược đãi vợ, ngoại tình với tiểu tam, hại vợ sảy thai… sẽ bị tung lên mạng.”

“Nếu ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Giang thị, anh định ăn nói với cổ đông thế nào?”

“Cô nói linh tinh!” – Giang Hành Chỉ gào lên – “Rõ ràng là cô tự đứng không vững, ngã từ lầu xuống!”

“Thế à?” – Tôi dịu giọng, cúi đầu nhìn Tô Lê – “Tô tiểu thư, thật sự là tôi tự ngã xuống sao?”

Vừa hỏi, tôi vừa ấn mạnh mũi dao thêm một chút.

Tô Lê sợ đến run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi dàn dụa:

“Xin lỗi! Là tôi đẩy cô xuống! Tôi ghen tị với cô! Là tôi sai rồi! Xin hãy tha thứ cho tôi!”

Giang Hành Chỉ trừng lớn mắt, không tin nổi: “A Lê… em nói thật sao?”

“Hu hu hu… Hành Chỉ, đừng ghét em mà… em cũng không hiểu sao mình lại như vậy…

Khi em nhận ra thì mọi chuyện đã muộn rồi…

Chỉ là em hơi ghen thôi… Em xin lỗi…”

Tôi chợt nhớ đến hình ảnh Hứa Ý San nhẹ nhàng xoa bụng, mỉm cười nói với tôi rằng cô sẽ yêu thương đứa trẻ thật nhiều.

Khi đó tôi còn châm chọc: “Giang Hành Chỉ căn bản không muốn có đứa bé này.”

Tôi từng nói—một đứa trẻ không được bố mẹ mong đợi, thì chẳng cần sinh ra.

Nhưng Hứa Ý San vẫn nói chắc nịch:

“Đây là con của tôi, không liên quan gì đến Giang Hành Chỉ.

Đợi tôi ly hôn, tôi sẽ đưa con đi thật xa.”

Sau đó, cô ấy còn ngập ngừng hỏi tôi: “Cậu không ghét trẻ con đúng không?”

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy lòng trống rỗng.

Đứa bé đã không còn.

Bụng tôi giờ chỉ còn là khoảng trống lạnh lẽo, không còn dấu vết gì của sự sống từng tồn tại ở đó.

Tôi buông Tô Lê ra.

Mặc kệ cô ta vô lực ngã nhào xuống đất.

Đám người giúp việc vội vàng chạy lại, người gọi cấp cứu 120, người tìm hộp cứu thương băng bó.

Tôi vẫn đứng đó, toàn thân nhuộm máu, nhìn Giang Hành Chỉ bằng ánh mắt lạnh như băng.

“Không phải anh muốn ly hôn với tôi sao?”

Tôi bước tới, bàn tay nhuốm máu vỗ nhẹ lên mặt anh ta.

“Bảo luật sư viết đơn ly hôn đi.

Những gì thuộc về tôi, một xu cũng không được thiếu.”

Giang Hành Chỉ run lên nhẹ nhẹ, ngẩng đầu nhìn tôi.

Trong đôi mắt sâu thẳm là cảm xúc phức tạp mà tôi không thèm đoán.

Hắn không trả lời chuyện ly hôn, chỉ khẽ hỏi: “Phải chăng… tôi đã hiểu lầm rất nhiều chuyện?”

“Hiểu lầm?” – Tôi cười khẩy – “Thông tin sai lệch hoặc không đầy đủ, dẫn đến phán đoán và nhận thức sai về sự thật hoặc người khác—cái đó gọi là hiểu lầm.”

“Nhưng Hứa Ý San đã gần như móc tim mình ra cho anh nhìn rồi.”

“Cho nên—đây không phải là hiểu lầm.

Đây gọi là: anh ngu, anh mù.”

“Giang Hành Chỉ à, cái sự mù lòa của anh… đâu chỉ mới một hai ngày.”

5

Tôi vẫn luôn không hiểu—ngoài cái vẻ ngoài được cho là “đẹp trai”, thì Giang Hành Chỉ còn điểm nào đủ để khiến Hứa Ý San nhung nhớ suốt bao năm như vậy?

Tôi biết bọn họ tạm gọi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

Nhưng con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Năm đó nhà họ Giang nội đấu khốc liệt, Giang Hành Chỉ còn nhỏ, bị đưa về quê tránh thị phi.

Và chính ở đó, hắn đã gặp Hứa Ý San.

Khoảng thời gian ấy, có thể gọi là vô lo vô nghĩ.

Có lẽ vì bị tách khỏi môi trường quen thuộc quá đột ngột, nên Giang Hành Chỉ rất phụ thuộc vào Hứa Ý San.

Hắn còn nói không biết bao nhiêu lần rằng lớn lên sẽ cưới cô.

Người lớn hai nhà cũng chỉ cười đùa, nói biết đâu thành thông gia thật.

Nhưng rốt cuộc, đó cũng chỉ là lời trẻ con.

Lên cấp hai, Giang Hành Chỉ được đón về lại nhà họ Giang.

Ban đầu, hắn còn thường xuyên gọi điện, nói rằng không quen cuộc sống trên đó, muốn quay lại.

Hứa Ý San lúc nào cũng kiên nhẫn an ủi.

Nhưng rồi, cuộc gọi ngày một thưa dần, tin nhắn ngày một ít đi.

Giàu có thì có cả ngàn cách để khiến cuộc sống thêm thú vị.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)