Chương 4 - Tôi Là Con Gái Nhà Giàu
6
Manh mối dì Vương cung cấp quá ít, gần đây chúng tôi vẫn đang truy tìm tung tích bọn buôn người.
Từ chỗ sếp lớn, tôi biết vì thành tích xuất sắc, tôi có thể được thăng chức.
Điều này khiến tôi mừng rỡ không thôi.
Nhưng niềm vui chưa kéo dài được tới chiều thì, lúc rửa tay, tôi vô tình thấy “bình luận” mới:
【Chị cảnh sát ơi, em tố cáo có người định dụ dỗ anh Hai chơi ma túy.】
【Đúng đấy, đây sẽ là một công lớn đó.】
【Mau gọi điện hỏi anh Hai xem, hôm nay anh ấy có lịch trình nào khác mà thoát nạn hay không. Chứ mấy ngôi sao khác thì không may mắn vậy đâu.】
Từ mấy dòng “bình luận”, tôi biết nữ chính vì phát hiện mình không phải con ruột nhà họ Tô nên muốn tự kiếm tiền nuôi thân.
Cô ta định bước chân vào giới giải trí.
Trước đó, cô đã cùng anh Hai tham gia một chương trình và nổi tiếng rầm rộ.
Đúng lúc cô chuẩn bị bùng nổ sự nghiệp thì làng giải trí nổ ra một vụ bê bối lớn.
Hơn ba mươi ngôi sao bị tống vào tù.
Anh Hai nhà họ Tô may mắn thoát nạn, biết nữ chính định vào giới giải trí thì hoảng sợ, kể lại chuyện mình suýt bị kéo vào vụ đó.
Cuối cùng, nữ chính vào làm ở tập đoàn Tô, chuyện mới chấm dứt.
Nam nữ chính cũng vì một dự án của tập đoàn mà quen biết, dần dần trở nên thân thiết.
Tôi lập tức gọi điện, lao tới quán bar.
Bọn họ còn chưa kịp ra tay, vừa thấy chúng tôi liền định bỏ chạy.
Trong đó, tôi lại nhìn thấy giả tiểu thư.
【Khoan đã, sao tôi thấy cô gái bên kia trông rất giống nữ chính.】
【Đúng là cô ta mà, nhưng nữ chính sao lại ở đây?】
Xem ra tôi không nhìn nhầm.
【Tình tiết này sụp hết rồi! Nữ chính mà bị bắt thì… không dám nghĩ!】
Giả tiểu thư co rúm người, định lén lút chuồn đi. Tôi thở dài, chặn trước mặt cô ta.
Chưa kịp mở miệng thì trên đầu giả tiểu thư, “bình luận” lại đổi:
【Nói tôi nghe đi, góc quầy bar kia, người đàn ông đó không phải nam chính chứ!】
【Người ở trên tinh mắt ghê, tối thế mà cũng nhìn ra.】
【Ở đâu vậy? Chẳng lẽ chỉ mình tôi bị mù?】
【Tôi cũng không thấy…】
Tôi nắm tay nữ chính, ngẩng đầu tìm quanh quầy bar.
Quả nhiên, ở một góc tối có bóng người.
Chẳng trách có người không thấy — nam chính mặc cả cây đen, nếu không có một tia sáng lướt qua thì ngay cả tôi cũng không nhận ra.
Người có thể phát hiện ra nam chính… đúng là mắt đỉnh thật.
7
Giả tiểu thư bây giờ chỉ còn có thể liên lạc với vợ chồng Tô Chính Hoằng.
Con dâu dì Vương trước đây từng làm ầm lên, định bán giả tiểu thư để đổi tiền sính lễ.
Chuyện còn xảy ra ngay trước mặt tôi.
Là cảnh sát nhân dân, tôi đương nhiên phải công tư phân minh, thế là tống nguyên gia đình họ vào tù.
Vì họ biết rõ thân phận giả tiểu thư mà vẫn bao che, nên theo luật hình sự, đó là tội che giấu.
Và thế là cả nhà họ bị tôi đưa đi.
Nói xa chút, vợ chồng Tô Chính Hoằng đã “vào cung” ba lần chỉ trong một tháng, đến mức tê liệt cảm xúc.
Biết giả tiểu thư chỉ tới đó làm thêm, bị bắt là xui rủi, họ mới yên tâm. Dù sao cũng nuôi hơn hai mươi năm, tình cảm không phải nói bỏ là bỏ.
Tôi hiểu.
Chỉ là lúc rời đi, sắc mặt mẹ Tô không mấy vui vẻ.
Đồng nghiệp còn hóng hớt hỏi tôi:
“Vệ Tòng Lộ, cô với nhà họ Tô kia rốt cuộc có quan hệ gì? Tôi nghe bà Tô nhắc tới cô với con bé kia, có vẻ không ưa cô lắm.”
Nói rồi còn bắt chước giọng bà ta:
“Vệ Tòng Lộ định dằn mặt tôi sao, ý cô ta là gì đây?
Chuyện dì Vương thì thôi đi, anh Ba chẳng qua đăng một tấm ảnh trong nhóm thôi mà! Với lại nó đã dọn ra ngoài rồi, cô ta còn muốn gì nữa? Lần này lại tống nó vào tù, tôi thấy cô ta cố ý đấy.”