Chương 8 - Tôi Không Muốn Làm Con Dâu Hiếu Thảo Nữa

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau này bọn con cũng sẽ có con, chuyện gì mà chẳng cần tiền?

Căn nhà này là chỗ dựa cuối cùng của bọn con, ai cũng đừng mong động vào!”

Ba người bọn họ bàn bạc, chia chác tài sản của tôi một cách rành rọt, hợp lý đến nực cười.

Tôi thật sự cười không nổi nữa.

Nhưng nghĩ kỹ lại — họ ngu xuẩn đến mức ấy, chẳng phải cũng vì trước đây tôi từng ngu như vậy, để họ muốn nắn thế nào thì nắn sao?

Bữa tiệc “tạ lỗi” được tổ chức ở phòng riêng một khách sạn cao cấp gần công ty của Cố Ngôn Thâm, thời gian là chiều hôm sau.

Tôi nói với hắn rằng tôi sẽ bay về Bắc Thành vào buổi trưa, sau khi xuống máy bay sẽ đến thẳng khách sạn.

Quả nhiên, hắn gọi cả một đoàn người đến: nào là bạn thân Chu Hạo, Trần Phi, rồi rất nhiều đồng nghiệp và bạn học.

Dĩ nhiên, Lâm Nguyệt Dao cũng “đương nhiên hợp lý” mà sánh vai cùng mẹ chồng tôi đến.

Ba người họ hớn hở, phơi phới như thắng lớn.

Mẹ chồng tôi càng hãnh diện, ngẩng cao đầu khoe khoang rằng đứa con út vừa đậu công chức, miệng không ngớt khoác lác với mọi người rằng “nhà này sắp có quan rồi”.

Cố Ngôn Thâm nhắn hỏi tôi đến đâu.

Tôi bình thản trả lời:

“Vừa xuống máy bay, đang kẹt xe, cứ ăn trước đi, đừng chờ.”

Thực tế, tôi đang nằm trong chăn ấm nệm êm, tay cầm chén yến sào, nhìn màn hình phát trực tiếp do người tôi thuê gửi về từ khách sạn.

Rượu ba vòng, món năm vị, không khí trong phòng rộn ràng.

Cố Ngôn Thâm đứng dậy, mặt mày hớn hở, chuẩn bị đọc bài “phát biểu quản vợ” đầy tự mãn.

Nhưng đúng lúc ấy — màn hình lớn trong phòng riêng sáng lên.

Không phải nhạc nền, mà là video chiếu hình ảnh thân mật của Cố Ngôn Thâm và Lâm Nguyệt Dao — cảnh hai người ngồi trong nhà hàng hải sản, đút nhau ăn tôm, ánh mắt ướt át.

Tiếp theo là ảnh chụp màn hình tin nhắn trơ trẽn giữa hai người.

Rồi là đoạn ảnh trong phòng khách sạn, hắn nằm ngủ say, còn Lâm Nguyệt Dao tựa lên ngực hắn, giơ hai ngón tay tạo dáng chiến thắng về phía ống kính.

Kế tiếp là video cảnh hai người bị cảnh sát bắt quả tang trong khách sạn, quần áo xộc xệch, mặt mũi hoảng loạn.

Và cuối cùng — là những cảnh mẹ chồng tôi từng “dạy dỗ” tôi, từng câu từng lời, từng hành động cay nghiệt đều bị quay lại rõ mồn một.

Họ không biết, vì nhà đó nằm trong khu cũ, tôi sợ an ninh nên đã lắp camera toàn bộ căn hộ.

Mỗi cảnh đều có ghi chú thời gian, địa điểm, chú thích rõ ràng.

Tôi còn tự tay ghép chúng lại thành một PPT hoàn chỉnh.

Không phải khoe chứ — người phụ nữ không biết làm PPT, không xứng làm vợ người khác.

Toàn bộ video sắc nét, mạch lạc, trật tự.

Muốn chối cũng chẳng có đường chối.

Cả căn phòng chết lặng trong giây lát, rồi vỡ tung như nồi cháo.

Mọi người quay sang nhìn Cố Ngôn Thâm, mẹ hắn và Lâm Nguyệt Dao, ánh mắt đầy kinh ngạc, khinh bỉ và chán ghét.

Mặt mẹ chồng tôi lúc đỏ, lúc trắng, rồi chuyển xanh mét.

Cố Ngôn Thâm cứng đờ tại chỗ, ly rượu trong tay rơi xuống vỡ “choang” một tiếng.

Lâm Nguyệt Dao thét lên, lao đến định tắt màn hình, nhưng không tìm được công tắc.

Cố Ngôn Thâm gào lên, giọng khàn đặc:

“Lâm Nguyệt Dao! Cô với vợ tôi rốt cuộc nói cái gì hả?!”

Lâm Nguyệt Dao ôm mặt khóc rấm rứt.

Mẹ chồng tôi ngồi bệt xuống đất, đập đùi gào thét:

“Tô Vãn! Đồ đàn bà độc ác, cô dám tính kế cả nhà tôi à?!”

Ha! Không dám à?

Bà tính là cái thá gì mà tôi phải sợ!

Sự nhục nhã và phẫn nộ khiến ba người đó mất hết lý trí.

Đêm ấy, họ bay gấp đến Nam Thành, như ba kẻ điên đứng trước nhà bố mẹ tôi, chửi bới, đập cửa, gào loạn, lời lẽ thô tục đến mức hàng xóm phải tránh xa.

Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn.

Bốn bảo vệ được thuê chờ ở đó, ghi hình toàn bộ quá trình, rồi thẳng tay khống chế.

Tất cả đều hợp pháp — phòng vệ chính đáng.

Ba người họ vùng vẫy, phản kháng, cuối cùng vẫn ăn no một trận đòn, mặt mũi sưng húp, ngoan ngoãn im re.

Tôi lấy hợp đồng ly hôn ra, đưa cho Cố Ngôn Thâm ký.

Hắn xé phăng tờ giấy, gào lên:

“Anh yêu em! Dù chết anh cũng không ký!”

Tôi nén cơn buồn nôn, bình tĩnh nói:

“Anh có xem video ở khách sạn chưa? Đó mới chỉ là phần nhỏ thôi.

Phần còn lại, là clip về ‘đức hạnh’ của em trai anh.

Nghe nói cậu ta đang chờ kết quả bổ nhiệm, anh nghĩ xem — nếu những thứ đó được gửi đến cơ quan cậu ta sắp vào làm, cậu ta còn có ‘lên bờ’ nổi không?”

Cố Ngôn Thâm gào:

“Anh mặc kệ nó! Anh sẽ không ly hôn!”

Mẹ hắn lao đến, tát cho hắn một cái trời giáng:

“Mày nói năng cho cẩn thận! Nếu mày dám làm hỏng việc của em mày, tao không nhận mày là con nữa!”

Cố Ngôn Thâm ôm má, run giọng:

“Mẹ… con và em trai đều là con của mẹ, sao mẹ lại đối xử với con như thế?”

Tôi biết đáp án, nhưng chưa phải lúc nói cho hắn nghe.

Mẹ hắn lạnh lùng quát:

“Tại mày vô dụng, không gánh nổi cái nhà này!

Tao làm thế là vì tốt cho hai anh em mày!

Em mày làm quan rồi, mày cũng được dựa vào nó, chẳng phải phúc sao?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)