Chương 12 - Tôi Không Chấp Nhận Sự Thật Này
“Thưa cô, chúng tôi hoàn toàn là hành vi tự vệ hợp pháp. Nếu truy cứu thật, cô và Chu tổng mới là người cố ý gây rối trật tự công cộng, e rằng sẽ phải ngồi vài ngày.”
Kỷ Vi Vi bị nghẹn họng.
Chỉ có thể vừa khóc vừa đứng dậy, đi đỡ Chu Trì Thâm dưới đất.
Lại bị anh ta hất tay ra.
“Cút!”
Trước khi cửa thang máy khép lại,Tôi nhìn thấy gương mặt Chu Trì Thâm méo mó vì tức giận.
“Suốt ngày chỉ biết khóc! Ngoài cái bát cháo thối của cô ra thì còn làm được cái gì?!”
“Tôi đã đủ phiền rồi, cô đừng có thêm rắc rối cho tôi nữa được không?!”
Vẻ mặt điên cuồng ấy, còn chút nào gọi là tình yêu?
Tôi bỗng nhiên có chút muốn cười.
Bát cháo ấm áp khi xưa, giờ lại biến thành tội lỗi sao?
Nhanh thật đấy.
Mới đó thôi, anh ta đã lại thấy cuộc sống này quá bình thường nhàm chán rồi?
18
Dạo gần đây, Chu Trì Thâm sống rất khổ sở.
Chu thị vốn làm trong ngành thiết bị y tế, nhưng mấy năm nay, anh ta luôn muốn mở rộng sang lĩnh vực dịch vụ.
Dự án vùng ngoại ô phía tây vừa được công bố,Vài dự án nhỏ của Chu thị lập tức sụp đổ theo.
Anh ta bị buộc phải bán tháo thêm cổ phần để duy trì dòng tiền.
Mà những cổ phần ấy, từ sớm đã bị người của tôi âm thầm thu mua.
Khi tôi dẫn người bước vào cuộc họp hội đồng quản trị của Chu thị,Sắc mặt Chu Trì Thâm hoàn toàn ngơ ngác.
Đến khi anh ta phản ứng lại được, giọng đã run lên vì tức giận:“Là em… em đã sắp đặt từ đầu? Em tính kế tôi?”
Tôi khẽ mỉm cười: “Tổng giám đốc Chu, không tiễn.”
Anh ta không chịu đi, nhưng bị vệ sĩ “mời” ra ngoài.
Hiện giờ, anh ta đến cả tư cách tham gia họp hội đồng quản trị cũng không có nữa.
Huống gì là…
Khi xưa lúc anh ta còn nắm quyền.
Không ít dự án của Chu thị đều tồn tại hành vi vi phạm, hội đồng quản trị đang chuẩn bị truy cứu trách nhiệm cá nhân của anh ta.
Anh ta không muốn bị bắt.
Chỉ còn cách nghiến răng bán nốt phần cổ phần cuối cùng, miễn cưỡng lấp được lỗ hổng tài chính.
Rồi lặng lẽ rời khỏi Chu thị trong thất bại ê chề.
Nhưng với tính cách của anh ta, sao có thể cam tâm?
Anh ta dụ dỗ Kỷ Vi Vi bán đi nhà hàng tư nhân của cô ta, hy vọng có thể Đông Sơn tái khởi.
Dù sao nhà hàng đó cũng nằm ngay trung tâm thành phố, giá trị rất cao.
Nhưng thiên phú kinh doanh của anh ta vốn đã tầm thường.
Trước kia hoàn toàn dựa vào cái bóng lớn của Tang gia mới có thể thuận buồm xuôi gió.
Anh ta lại ngộ nhận đó là do năng lực của bản thân.
Giờ đây mất hết mọi chỗ dựa, không cần Tang gia ra tay,chỉ vài lần đầu tư mù quáng đã khiến anh ta thua sạch cả vốn lẫn lãi.
Lúc này, Kỷ Vi Vi không chịu nổi nữa.
Cô ta sống sung sướng bao nhiêu năm, sao có thể chịu được cảnh khổ sở.
Ngoại hình cô ta cũng không tệ, rất nhanh đã bám víu được một “cành cao” khác và muốn rời đi.
Chu Trì Thâm không đồng ý, cảm thấy mình bị phản bội.
Trong lúc cãi vã dữ dội, anh ta bị Kỷ Vi Vi đâm trọng thương, mất một quả thận.
Trong thời gian anh ta nằm viện, tôi cho người đưa đến một tập hồ sơ về Kỷ Vi Vi.
Thì ra Kỷ Vi Vi xuất thân từ lớp đào tạo tiểu thư danh giá, rất giỏi nắm bắt tâm lý đàn ông.
Từ năm 16 tuổi đã luân chuyển giữa nhiều người đàn ông, đến năm 25 mới gặp được Chu Trì Thâm – vị kim chủ lớn nhất.
Chu Trì Thâm tức đến mức ói máu ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, kiên quyết kiện Kỷ Vi Vi, muốn khiến cô ta ngồi tù mọt gông.
Sau khi Kỷ Vi Vi vào tù,Chu Trì Thâm cũng từng tìm đến tôi vài lần.
Nhưng mỗi lần đều bị vệ sĩ ném ra ngoài.
Ngay cả gấu áo của tôi cũng không chạm được.