Chương 6 - Tôi Gọi Người Thiêu Anh Ấy Lên

Quay lại chương 1 :

06

“Lão Trịnh, sổ sách chi nhánh Nam Thành điều tra đến đâu rồi?” Tôi ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn.

Giám đốc tài chính đẩy gọng kính: “Tổng giám đốc Triệu, phát hiện rồi. Là vấn đề lớn đấy.”

Ông mở laptop, hiển thị một loạt số liệu: “Ba năm qua mỗi tháng chi nhánh Nam Thành đều chuyển một khoản tiền lớn cho một công ty thương mại tên là ‘Vĩnh Tín’.”

Tôi nhướng mày: “Số tiền bao nhiêu?”

“Tổng cộng hơn hai chục triệu.” Giọng lão Trịnh hơi run, “Quan trọng nhất là, công ty Vĩnh Tín thực chất chỉ là một công ty vỏ bọc.”

Tôi đứng dậy bước tới bên cửa sổ: “Có lần ra được dòng tiền cuối cùng chảy về đâu không?”

“Chia nhỏ chuyển vào hơn chục tài khoản cá nhân, trong đó có vài cái là của…” Ông ấy ngập ngừng, “…là của Uông Vũ.”

Tôi quay lại, bất chợt thấy mấy vị cổ đông đã đứng ở cửa từ lúc nào.

“Tổng giám đốc Triệu, chuyện này phải điều tra triệt để.” Gương mặt giám đốc Vương tối sầm, “Hai mươi triệu đâu phải con số nhỏ.”

Tôi khẽ gật đầu: “Mời các vị ngồi, chúng ta cùng bàn cho rõ ràng.”

Máy chiếu bật sáng, lão Trịnh bắt đầu trình bày chi tiết những vấn đề đã điều tra được: “Uông Vũ là người đại diện pháp lý kiêm phụ trách tài chính của chi nhánh Nam Thành, tất cả các khoản chuyển tiền sai quy định đều có chữ ký của cô ta.”

“Đây chẳng phải là tham ô công quỹ sao?” Giám đốc Lưu đập bàn đứng dậy, “Đúng là to gan bằng trời!”

Tổng giám đốc Lâm ngồi ở góc đột nhiên lên tiếng: “Tôi nhớ ra rồi, năm ngoái tôi đến Nam Thành bàn chuyện hợp tác, tổng giám đốc Tống khi ấy còn bảo dòng tiền đang khó khăn nên không ký được hợp đồng…”

Tôi bật cười lạnh: “Giờ thì biết tiền đi đâu rồi chứ?”

Phòng họp im phăng phắc, ai nấy đều đang tiêu hóa sự thật đau đớn này: vị tổng giám đốc Tống mà họ từng kính trọng, lại dính líu đến những hành vi bẩn thỉu như vậy.

“Phải báo công an!” Giám đốc Lý đứng bật dậy.

Tôi lắc đầu: “Chưa cần vội, đây mới chỉ là khởi đầu.”

Chiều hôm đó, tôi dẫn đầu tổ kiểm toán, trực tiếp đột kích đến chi nhánh Nam Thành.

Vừa thấy chúng tôi bước vào, sắc mặt Uông Vũ lập tức trắng bệch: “Tổng… tổng giám đốc Triệu…”

“Quản lý Uông, phiền cô lấy toàn bộ sổ sách và hợp đồng của công ty ra đây.” Tôi cởi áo khoác đưa cho trợ lý.

“Tôi… tôi thấy không khỏe, muốn xin phép nghỉ…” Cô ta ôm bụng định lùi ra khỏi văn phòng.

Tôi lạnh giọng: “Vậy thì càng tốt, để cảnh sát đến bệnh viện tìm cô.”

Chân Uông Vũ mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống: “Cảnh sát sao?!”

“Lỗ hổng hai mươi triệu, cô nghĩ chúng tôi điều tra ra rồi mà không báo công an à?”

Cả văn phòng như nghẹt thở, ai nấy đều sững sờ.

Cuộc kiểm toán kéo dài suốt cả buổi chiều, và tình hình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

“Tổng giám đốc Triệu,” lão Trịnh mặt mày căng thẳng, “số tiền chảy vào công ty Vĩnh Tín chỉ là phần nổi. Tổng giám đốc Tống còn thông qua các thủ đoạn khác để chuyển đi ít nhất ba mươi triệu nữa.”

Tôi lật từng trang trong bản báo cáo kiểm toán dày cộp: “Số tiền này đến từ đâu?”

“Biển thủ quỹ công ty, lập hóa đơn khống, làm giả sổ sách kế toán…”

Tôi cắt lời ông ta: “Chừng này chứng cứ đủ chưa?”

“Đủ rồi,” lão Trịnh gật đầu, “hơn nữa tất cả các thao tác sai phạm đều có chữ ký của Uông Vũ.”

Tôi cầm điện thoại lên, bấm gọi cho Uông Vũ.

“Chị Triệu…” Giọng cô ta vang lên đầy nước mắt.

“Năm mươi triệu.” Tôi nói thẳng, “Đó là tổng số tiền sai phạm mà cô đã nhúng tay.”

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng “rầm”, dường như là Uông Vũ ngã sụp xuống đất.

“Biết tại sao Tống Hiền để cô đứng tên pháp nhân không?” Tôi tiếp tục, “Vì tất cả những chuyện phạm pháp này… cần có người gánh tội thay.”

Uông Vũ bật khóc nức nở: “Không phải như vậy… Anh ấy nói anh ấy yêu em…”

Tôi cười lạnh: “Anh ta yêu… là cái khả năng thay anh ta chịu tội của cô.”

Tôi cúp máy, quay sang nói với lão Trịnh: “Chuẩn bị hồ sơ khởi kiện, tổng hợp toàn bộ chứng cứ.”

“Vâng.” Ông ấy do dự một chút, “Tổng giám đốc Triệu, cô thật sự muốn kiện Uông Vũ sao?”

Tôi nhìn ra hoàng hôn ngoài cửa sổ: “Không thì sao? Chẳng lẽ để chúng ta nuôi con thay cô ta chắc?”