Chương 2 - Tôi Dựa Vào Giá Trị Bạo Lực Nổi Tiếng Trong Giới Giải Trí
Edit+Beta: Tiểu Ngư Đinh
Chỉ thấy một người phụ nữ ba bốn mươi tuổi, mặc trang phục công sở từ cửa bước vào, cô ấy rõ ràng đã ở bên ngoài quan sát tình hình được một lúc, do dự một chút mới lên tiếng.
Nhân viên phục vụ ngớ người ra một lát, rồi vội vàng lấy hoá đơn, cẩn thận hỏi:
“Cô muốn trả tiền giúp vị khách này sao?”
Người phụ nữ gật đầu rồi nói: “Tôi với cô bé này quen nhau, cô ấy chỉ quên mang theo điện thoại thôi, các cậu ngăn cản như vậy thật làm người ta khó xử nha.”
Cô ấy lấy điện thoại trả tiền, rồi hỏi: “Xong rồi, tôi có thể đưa cô ấy đi được chưa?”
Nhân viên phục vụ đương nhiên biết rõ cô ấy chỉ là một người qua đường, nói như vậy là để giải vây cho Lâm Tê.
Anh ta cũng cảm thấy rất xấu hổ, liên tục xin lỗi bọn họ: “Dĩ nhiên là có thể rồi, thật xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ làm theo công việc mà thôi.”
Chủ yếu là ai mà có ngờ được tên đàn ông trong bộ vest kia lại vô liêm sỉ như vậy.
May mà có người giải quyết chuyện này.
Thư ký Hoàng đứng phía sau không thể tin nổi, ông ta hoàn toàn không thể ngờ được lại có người lạ đứng ra giúp Lâm Tê trả tiền.
Nhìn thấy Lâm Tê sắp rời đi cùng người phụ nữ kia, ông ta không còn quan tâm gì đến hình tượng nữa — dù sao thì cả khuôn mặt của ông ta cũng dính đầy bánh chẳng thiết phải giữ hình tượng gì.
Ông ta vội vã nói: “Lâm Tê, cô đừng có hối hận!”
“Nhà họ Lâm làm sao quan tâm đến một đứa con nuôi như cô, cô thật sự cho rằng mình có giá trị lắm sao? Hôm nay tôi tới cho cô bậc thang đó đã là phúc khí lớn nhất của cô rồi.”“Sau này dù cho cô có nghèo đói, khóc lóc muốn trở về, cũng chưa chắc sẽ được quay trở về đâu!”
Vừa mới la lối xong, quản lý của quán cà phê tiến lại gần ông ta, vừa bảo người dọn dẹp đống hỗn độn vừa nói:
“Xin quý khách vui lòng trả tiền bồi thường cho những món đồ ăn bị hỏng lúc nãy.”
Thư ký Hoàng vô thức hỏi: “Dựa vào cái gì chứ? Đây có phải là do tôi làm hỏng đâu?”
Quản lý nghiêm túc nói: “Cô gái kia đã rời đi rồi, nếu cô ấy đến cùng ông thì…”
Là một người thuộc tầng lớp tinh anh, đương nhiên thư ký Hoàng không thiếu tiền, ông ta cũng không bận tâm về số tiền này, nhưng điều khiến ông ta tức giận là —
Những món đồ ăn này là do Lâm Tê phá hỏng khi cô ta tấn công ông ta, sao giờ lại bắt ông ta phải đền?
Đây là có ý gì? Làm nhục ông ta sao?
Thư ký Hoàng trợn mắt nhìn một lúc lâu, thấy quản lý vẫn cầm mã thanh toán chờ mình, ông ta rốt cuộc cũng không thể làm càn được nữa, nếu không sẽ rất mất mặt. Cuối cùng, ông ta đành bực bội lấy điện thoại ra để trả tiền.
Nhất là sau khi ông ta trả tiền xong, nhận thấy có rất nhiều người trong quán cà phê đang lén lút cười nhạo mình, ông ta càng cảm thấy mặt mình nóng ran lên.
Sự oán hận trong lòng đối với Lâm Tê lên tới cực điểm.
Đồng thời ông ta không khỏi thắc mắc, sao cô ta lại có sức mạnh lớn như vậy?
Nghe nói không phải cơ thể của cô ta rất yếu ớt, thậm chí còn ngất xỉu mấy lần trong giờ thể dục sao?
Lâm Tê lúc này đã cùng người phụ nữ giúp mình trả tiền đi ra tới bên ngoài, cô cẩn thận quan sát đối phương.
Cô chắc chắn là mình chưa từng gặp người này bao giờ, trong ký ức tựa hồ cũng không có.
Nhưng người phụ nữ lại nhận ra sự căng thẳng của cô, dịu dàng an ủi: “Cô không cần lo lắng, không sao rồi, tôi tên là Trần Văn Hinh, là quản lý của một công ty giải trí, vừa nãy thấy được nên thuận tay giúp một chút.”
Lâm Tê do dự một lúc, thấy cô ấy thật sự không có ác ý.
Cô mới nghiêm túc nói: “Đa tạ.”
“Không có gì, cũng chẳng mất bao nhiêu đâu." Trần Văn Hinh cười, rồi lại hỏi: "Tôi chỉ muốn hỏi, cô có hứng thú gia nhập công ty chúng tôi làm nghệ sĩ không?”
Vừa rồi cô ấy ở bên ngoài chính là bị giá trị nhan sắc của Lâm Tê hấp dẫn, thiếu nữ mặt mày thanh tú, da trắng như tuyết, diện mạo và khí chất đều cực kỳ xuất sắc.
Đặc biệt là khi chỉ một cái liếc mắt của cô thôi cũng khiến người ta rúng động.
Khi đó, Trần Văn Hinh đã rất kích động, cô gái này chắc chắn là một hạt giống hiếm có! Mặt mộc đã đẹp như vậy rồi, nếu làm tạo hình các kiểu không phải là muốn lên trời luôn sao?
Ngoài việc thấy cô gái này một mình bơ vơ, cô ấy cũng thực sự có ý định muốn kéo cô về công ty mình.
Lâm Tê nghe không hiểu ý của đối phương, lại sợ hỏi nhiều rồi bị nghi ngờ.
Đối diện với lời mời kỳ lạ từ người tốt bụng, cô chỉ có thể không biết phải làm sao mà trả lời: “Đa tạ cô hôm nay đã ra tay cứu giúp, nhưng tôi còn có việc quan trọng phải làm, lại không có một xu dính túi, sau này gặp lại tôi nhất định sẽ báo đáp.”
Nói xong, cô lập tức quay người bước ra bên ngoài.
Trần Văn Hinh: “...?”
Câu nói văn vẻ này là sao vậy? Bây giờ mấy người trẻ tuổi cosplay hán phục đều cao cấp như vậy sao?
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, cô ấy vội vàng đuổi theo giải thích: “Tôi không phải là lừa đảo đâu, cô có thể tìm tên tôi ở trên mạng, công ty của tôi cũng ở gần đây.”
Lâm Tê lúc này đang quan sát xung quanh.
Cô tưởng quán cà phê đã đủ kỳ lạ rồi, không ngờ ra ngoài lại còn kỳ quái hơn, sàn nhà ở đây thậm chí rất bằng phẳng và trơn tru, các tòa nhà và cửa hàng trong tầm mắt đều rất xa lạ.
Đặc biệt là những phương tiện kỳ lạ chạy trên đường, cùng với các tòa nhà cao chọc trời, khiến cô càng cảm thấy bất an hơn.
Lâm Tê đi vòng quanh khu trung tâm mua sắm, cuối cùng cũng ý thức được—mình thật sự đã đến một thế giới khác.
Trần Văn Hinh lại nghĩ rằng cô hiểu nhầm mình thành kẻ lừa đảo, và vì không muốn bỏ lỡ cơ hội với hạt giống tốt này, cô ấy đi theo cô giải thích cả nửa ngày, thuận tiện giới thiệu triển vọng phát triển của công ty, cố gắng làm cho cô tin tưởng mình.
Cô ấy đi theo nửa ngày, lại phát hiện Lâm Tê cứ loanh quanh mãi trong khu trung tâm mua sắm, thỉnh thoảng dừng lại, vẻ mặt còn nghiêm túc suy nghĩ.
Trần Văn Hinh do dự một lúc, rồi hỏi: “Cô... bị lạc đường à?”
“……”
Cô quay đầu nhìn lại người tốt vừa mới giúp mình, thật sự rất ngại không dám đưa ra yêu cầu, nhưng không còn lựa chọn nào khác nên cô vẫn phải hỏi: “Cô có biết làm thế nào để đến khu XX không?”
Năm phút sau, Trần Văn Hinh lái chiếc ô tô của mình từ ngầm gara ra, quyết định tự mình đưa Lâm Tê trở về.
Vì quãng đường khá xa và trời lại bắt đầu mưa, cô ấy cũng chẳng có việc gì làm, nhân tiện giúp người giúp đến cùng, đồng thời cũng tiếp tục thuyết phục Lâm Tê gia nhập công ty.
Cô ấy lái xe đến trước mặt Lâm Tê, chỉ thấy cô gái hơi đề phòng lùi lại một bước, sau khi thấy đó là cô ấy, lại đứng trước cửa xe suy nghĩ một lúc, rồi mới mở cửa bước lên xe.
Động tác có thể nói rất là xa lạ.
Trong lòng Trần Văn Hinh cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cúi đầu nhập vị trí vào màn hình định vị.
Tuy nhiên khi quay sang bên này, cô ấy lại thấy thiếu nữ trên đầu đội cái nón cối đang tò mò nhìn vào màn hình định vị của mình.
Nhưng khi chạm đến tầm mắt của cô ấy, cô gái lại lập tức quay đầu đi.
Trần Văn Hinh đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô có thể tháo mũ ra rồi.”
Lâm Tê do dự một lát, rồi tháo mũ xuống.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động, cô ngồi trong chiếc xe hơi chật chội nhưng thoải mái, ánh mắt không thể không nhìn xung quanh, quan sát thế giới xa lạ này.
Những chiếc xe ở đây lại không cần ngựa kéo vẫn có thể chạy, còn di chuyển một cách êm ái và nhanh chóng.
Rốt cuộc là nguyên lý là gì?
Trần Văn Hinh nhận ra sự tò mò không che giấu được trên gương mặt bình tĩnh của cô gái, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ cô vừa mới từ vùng núi xa xôi nào đó đến đây?
Nhớ lại những ngày tháng vất vả từ nông thôn lên thành phố của mình, trong lòng Trần Văn Hinh không khỏi mềm lại, chẳng trách cô gái này lại hoàn toàn không đề phòng mà đồng ý để mình đưa về nhà.Xe dừng lại ở một khu dân cư cũ kỹ hẻo lánh xung quanh là những dãy chung cư kiểu cũ không có thang máy, nhìn qua đã biết giá thuê chắc hẳn rất rẻ.
Trần Văn Hinh trong lòng càng thêm thương cảm, trước khi cô gái bước xuống xe, cô ấy rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, dịu dàng nói:“Lâm Tê, những gì tôi nói hôm nay đều là thật, cô về có thể cân nhắc một chút, nếu suy nghĩ kỹ rồi thì hãy gọi cho tôi, với điều kiện của cô, không bước chân vào giới giải trí thì thật là đáng tiếc.”
“Còn nữa, sau này nhớ chú ý an toàn, đừng tùy tiện lên xe người lạ vào buổi tối, cô là một cô gái mảnh mai lại trẻ trung xinh đẹp, rất dễ gặp nguy hiểm.”
Lâm Tê đang loay hoay tháo dây an toàn, nghe vậy liền khẽ liếc cô ấy một cái đầy kỳ lạ.
Trên đường đi, cô đã nhận ra rằng người ở thế giới này dường như không hề biết võ công, thậm chí còn yếu hơn cả bá tánh bình thường của Đại Du quốc.
Nếu có nguy hiểm, người cần lo lắng e rằng phải là vị ân nhân đã cho cô đi nhờ xe này.
Nhưng mà cô cũng không nói ra, chỉ khẽ đáp một tiếng, đội lại cái nón cối rồi bước xuống xe, nhưng cô cũng không lập tức rời đi.
Cô gái đứng bên cửa xe nhìn về phía mình, bởi vì có làn da trắng đến mức gần như trong suốt khiến gương mặt cô gái càng thêm nổi bật dưới màn đêm.
Cặp mày và ánh mắt của cô trầm lặng, mang một vẻ đẹp lạnh lùng và mong manh.
Trần Văn Hinh lại một lần nữa bị vẻ đẹp của cô làm cho sửng sốt, đang định nói gì đó, bỗng nghe giọng cô rất nghiêm túc nói:“Hôm nay đa tạ.”
Trần Văn Hinh: “...”
Không nhất thiết phải giữ mãi phong cách cổ phong như này đâu…
Cô ấy lắc đầu bật cười, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, thật ra cô ấy rất thích cô gái nhỏ này, nhưng thấy cô từ chối dứt khoát như vậy, e rằng khó có cơ hội hợp tác.
Cô ấy kéo cửa kính lên, lái xe rời đi.
Trước khi đi, qua gương chiếu hậu, cô ấy nhìn thấy Lâm Tê đang tiến về phía khu nhà, nhưng lại không bước lên tầng ngay mà cô lại đứng trước cửa ra vào, nơi có lắp hệ thống khóa từ, như đang suy nghĩ cái gì đó.
Trần Văn Hinh do dự, có hơi không yên tâm mà giảm tốc độ xe.
Tuy là đã đến tận dưới nhà cô, nhưng trời đã khuya, nếu để một cô gái yếu ớt lại xinh đẹp như vậy mà gặp chuyện…
Đang nghĩ ngợi, bỗng cô ấy nhìn thấy bóng của cô gái phía sau dang tay ra, đột nhiên nhảy mạnh lên, một bóng đen mảnh mai như ma quỷ, chớp mắt đã biến mất.Trần Văn Hinh: “???”
Cô ấy vội đạp phanh lại, hai mắt mở to không thể tin nổi.
Cô ấy không bận tâm đến việc trời vẫn đang mưa, hạ cửa kính xe xuống mà thò đầu ra nhìn.
Chỉ thấy dưới tòa nhà hoàn toàn trống không, chẳng còn bóng dáng của Lâm Tê đâu cả, cô ấy ngẩng đầu nhìn lên, ngoài mấy tầng lầu tối om ra cũng chẳng thấy gì khác.
Trần Văn Hinh: “...”
Cô ấy ngồi im lặng trong xe vài phút, cố gắng bình tĩnh lại: Chắc là do mưa lớn quá, trời lại tối, qua gương chiếu hậu nên mình nhìn nhầm rồi.
Lâm Tê chắc chắn đã đi qua cửa mà vào.
Chỉ là lúc đó mình mất tập trung nên mới không nhìn thấy mà thôi!
Mà lúc này, Lâm Tê mặc một thân dạ hành màu đen, ổn định vững vàng đáp xuống ban công tầng sáu
Vừa nãy cô phát hiện cửa ở bên dưới đã bị khóa, cô lục lọi trong ký ức mới biết được là phải dùng thẻ để quẹt thì mới có thể mở được.
Cái công nghệ cao cấp này suýt chút nữa đã làm khó cô.
May mà "Lâm Tê" bởi vì nghèo nên không giống như những người khác mà xây kín ban công, chính vì vậy cô mới có thể dùng khinh công để bay lên được.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy may mắn.
Sau đó, cô cẩn thận kéo cánh cửa ban công đã bị hỏng vì không có tiền sửa ra một khe hở rồi bước vào trong.
Theo cô thấy thì đây là một căn phòng nhỏ đến đáng thương, không có phòng khách hay phòng ngủ, gần như chỉ cần liếc mắt qua một cái là thấy hết được toàn bộ.
Tất cả đồ đạc và thiết bị trong phòng xuất hiện trong tầm mắt của cô đều kỳ lạ đến mức khó tin, may là cô có thể nhận diện chúng qua ký ức.
Sau khi xác nhận không có ai trong phòng, Lâm Tê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đặt mũ và kiếm bên cạnh cửa, rồi đi về phía phòng tắm mà cô nhớ trong ký ức.
Quả nhiên trong đó có một tấm gương lớn phản chiếu ánh sáng có thể soi bóng người.
Lâm Tê nhanh chóng nhìn thấy bản thân mình trong gương: Một bộ dạ hành màu đen quen thuộc, tóc đen dài đến eo, trên đầu cài một cây trâm gỗ đơn giản.
Đây đúng thật là cơ thể của cô không sai chút nào.
Cho dù là khinh công, nội lực hay kiếm của cô, đều được mang theo từ Đại Du đến, ngoài việc khuôn mặt có phần hơi tái nhợt ra thì không có sự khác biệt nào khác.
Điều kỳ lạ duy nhất là.
Cô đưa tay cởi bỏ quần áo, nhìn vào vòng eo phẳng lì mịn màng không chút tì vết nào của mình rơi vào suy tư.
Lâm Tê rõ ràng nhớ rằng trước khi chết, cô đã ở dưới mưa chiến đấu suốt một đêm, cơ thể đầy rẫy các vết thương.
Nhưng hiện tại, cơ thể cô lại rất sạch sẽ không có một vết thương, tất cả những cơn đau dường như chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Cô đã trở thành cô gái này, vậy Lâm Tê của trước đây đâu?
Trên thực tế, những điều đang xảy ở trên người cô đã vượt quá phạm vi hiểu biết của chính mình.
Lâm Tê quyết định không nghĩ ngợi thêm nữa, mà tập trung làm quen với các đồ vật trong phòng, đồng thời sắp xếp lại những ký ức quá nhiều và quá xa lạ trong đầu mình lại, với mục tiêu là nhanh chóng thích nghi với thế giới này.
Cô lăn lộn cả một đêm, vừa mới nằm xuống ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô cảnh giác nhìn về phía cửa: "Ai đó?"