Chương 7 - Tôi Dự Định Sẽ Kết Hôn
Dù rằng thương hiệu của tôi có một phong cách riêng, dù rằng trang phục do tôi thiết kế đã từng nhận được giải thưởng quốc tế nhưng khi tờ tạp chí thời trang nổi tiếng kia muốn phỏng vấn tôi, lại vẫn dụng tâm kín đáo mà kéo anh ta vào.
Nghiêm Tự không phải là một người phô trương, anh ta không thích lộ mặt trước giới truyền thông.
Khi tờ tạp chí kia thổi phồng thành công của tôi, còn kịp ca tụng thêm tình yêu của tôi và chủ tịch tập đoàn Đường Nông một trận, kèm theo đó là một tấm hình nhỏ.
Bức ảnh đó bị người ta vô tình chụp được khi chúng tôi ở sân vận động xem World Cup.
Người đàn ông anh tuấn đan hai bàn tay lại đặt dưới cằm, nhìn chằm chằm vào sân bóng bằng vẻ mặt chuyên chú. Người phụ nữ tươi cười như hoa xích lại gần nói chuyện với anh ta, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Lúc tạp chí đó được phát hành, tôi cứ nghĩ là anh ta sẽ tức giận. Nhưng nào có thể đoán được hôm đó anh ta nhướn mày đọc hết trang báo mà nét mặt vẫn như thường, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình kia giống như bao lần nó đã vuốt ve khuôn mặt tôi.
“Thúy Thúy, em đã thắng rồi.” Anh ta nói.
Anh ta đã quen làm nhà cái, khôn khéo thâm trầm biết bao.
Ở trước mặt anh ta, tôi như là một gã hề nhảy nhót, mọi hành động và suy nghĩ của tôi đều rõ rành rành trước mặt anh ta, trong suốt không che giấu nổi thứ gì.
Tôi nói muốn tiền, anh ta cho tôi tiền.
Tôi nói muốn thắng, anh ta cho tôi danh lợi song thu.
Thậm chí anh ta chẳng hề e dè thân phận của tôi, dẫn tôi tới các buổi tụ họp và rất nhiều dịp quan trọng của nhà họ Nghiêm.
Mọi người đều biết tôi là cô bạn gái duy nhất anh từng công khai trong những năm gần đây. Cũng bởi vì vậy nên mới cho tờ tạp chí kia cũng như quần chúng ảo giác rằng chuyện tôi sẽ gả vào hào môn chỉ là sớm hay muộn.
Bài phỏng vấn của tạp chí kia được sự cho phép của tôi mới có thể phát hành, tôi không có ý kiến gì đúng là bởi tôi đang thử thăm dò thái độ của anh ta.
Tiền tài và danh lợi tôi đều đã có rồi, nhưng nếu lòng tham của tôi chưa thỏa mãn, tôi muốn được nhiều hơn nữa thì sao?
Năm đó tôi hai mươi bảy tuổi, đã đi theo anh ta suốt bảy năm trời.
Con người là động vật dễ quên đến mức nào cơ chứ. Quay đầu nhìn về quá khứ, nửa đời trước phiêu bạt không chừng của tôi cứ như đã là chuyện của kiếp trước.
Đàn ông sinh ra đã có ham muốn chinh phục, mà tôi đã sống đến độ ngộ ra được nhận thức về cuộc đời – đại đạo chí giản. (*)
(*) đại đạo chí giản: Người ở tầng thứ càng cao càng sống đơn giản.
Tôi muốn yên ổn.