Chương 53 - Tôi Dự Định Sẽ Kết Hôn
Anh bị người ta c h é m c h ế t!
Tại sao anh lại c h ế t?
Bởi vì tiền.
Chúng tôi quá nghèo, thật sự quá nghèo.
Sao tôi lại vô dụng như thế chứ, từ nhỏ đến lớn, đã sống tới hai mươi tuổi rồi mà vẫn hai bàn tay trắng, không có gì cả.
Tôi vừa sinh ra đã là một kẻ thất bại, không thể giữ lại được thứ gì.
Không giữ được chị Dương Hoan của tôi, cũng không giữ được Dương Tiếu của tôi.
Dương Tiếu của tôi.
Quá khứ đã héo mòn và cả một thời niên thiếu.
Tôi đã đi theo Nghiêm Tự mười ba năm.
Thật sự quá lâu rồi.
Anh ta dạy tôi cách để tồn tại tốt hơn, cách để gia nhập tầng lớp thượng lưu và cách để bản thân mình luôn có thể trở thành người thắng.
Từ Thúy Thúy đến Hà Phỉ Nhi, chỉ cần lột một lớp da ngoài, thay một bộ xương cốt.
À, còn cần Nghiêm Tự cho người về quê quán của tôi và Dương Tiếu một chuyến, cầm sổ hộ khẩu của tôi đi.
Tôi và cha mẹ, em trai của tôi đã nhận lại nhau.
Nghiêm Tự sai người dẫn bọn họ tới thành phố này, thoạt đầu là vì muốn tặng cho tôi một niềm vui bất ngờ. Bọn họ vẫn không có gì thay đổi, nhưng tôi đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt tôi chỉ còn lại sự lạnh lùng hờ hững.
Tóc của cha mẹ tôi đã bạc trắng, tư thái khúm núm, chỉ dám nhìn tôi rồi khóc chứ chẳng dám nói gì nhiều. Em trai tôi vô cũng lõi đời, cũng rất khéo đưa đẩy, há miệng ngậm miệng lại một câu chị ơi nghe sao mà thân mật.
Tôi cảm thấy nhàm chán cực kỳ, vậy nên tôi nói với Nghiêm Tự rằng đưa bọn họ về lại nhà đi.
Nhưng anh ta vẫn tự làm theo ý mình, mua nhà cửa ở quê quán cho cha mẹ tôi, sau lại còn sắp xếp cho em trai tôi một công việc thể diện.
Phải mất một hai năm sau tôi mới biết rằng em trai tôi đã trở thành quản lý trong một siêu thị lớn ở chỗ chúng tôi. Đương nhiên siêu thị đó hiện cũng đang nằm dưới sự quản lý của Đường Nông.
Thằng nhóc mồm miệng trơn tru kia đã lấy vợ sinh con từ lâu. Mỗi lần nó đến trụ sở chính để tham quan học tập thì lần nào cũng hẹn gặp tôi, mang theo rất nhiều thứ mà cha mẹ tôi đã chuẩn bị tỉ mỉ.
Có trái hồ đào, có đậu phộng, còn có cả dầu vừng.
Buồn cười nhất là, có một lần mẹ tôi còn đan một chiếc áo len cho tôi nữa cơ.
Em trai tôi nói: “Chị ơi, chị tha thứ cho cha mẹ đi, năm đó sau khi chị mất tích họ cũng sốt ruột lắm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải vì chuyện đó thì chị cũng sẽ không bỏ nhà đi bụi rồi gặp được anh rể mà, mọi thứ đều là ý trời hết chị ạ.”