Chương 32 - Tôi Dự Định Sẽ Kết Hôn

Tôi đi làm ở khách sạn, đồ ăn thừa khách hàng để lại tôi sẽ len lén gói vào, đợi khi nào tan làm rồi mang về phòng trọ của chúng tôi.

Sau khi Dương Tiếu về sẽ rửa sạch sẽ khuôn mặt đầy bụi bẩn của mình. Cơm canh thừa ở khách sạn ăn ngon lắm, lúc ăn cá tôi không may bị nghẹn ở cổ, anh rối rít hết đưa dấm rồi lại đưa bánh bao cho tôi, chân tay luống cuống hết cả lên, cứ mãi hỏi tôi đã nuốt xuống được chưa?

Buổi tối hai chúng tôi mặc áo ba lỗ và quần đùi, ngồi trên mái nhà của phòng trọ hóng mát.

Gió đêm thổi qua khiến tâm trạng vô cùng khoan khoái, tôi ríu ra ríu rít nói rất nhiều, nói về những chuyện xảy ra trong khách sạn cho anh nghe.

Tôi nói trên đời này nhiều người giàu thật đấy anh, lầu ba trong khách sạn của bọn em được trang trí y như hoàng cung luôn. Mỗi lần em vào phòng riêng trên lầu ba, lúc nào mở cửa ra em cũng có cảm giác bị choáng váng.

Giống y như lúc đang nằm mơ ấy anh ạ.

Sao bọn họ có nhiều tiền thế nhỉ, một bữa cơm hết cả mấy chục nghìn tệ, một bình rượu cũng hết mấy chục nghìn.

Tôi làm ở đại sảnh hơn nửa năm thì giám đốc mới cho phép tôi lên lầu ba phục vụ, ấy thế mà còn phải đào tạo một thời gian mới bắt đầu vào việc.

Lúc lên món tôi cẩn thận cực kỳ, bởi vì cái gì của người giàu cũng đắt, lần trước có một chị gái xinh đẹp mặc chiếc áo lông chồn đến, chị ấy nói giá của nó tận tám mươi tám nghìn tệ cơ.

Chị ấy ngồi ở gần đó, tôi chẳng hề dám đứng lên món ở bên cạnh chị ấy.

Má nó, Dương Tiếu, anh đã nhìn thấy cái áo lông chồn tám mươi tám nghìn tệ bao giờ chưa? Tròng mắt em sắp lòi ra tới nơi luôn.

Dương Tiếu vừa cầm một tờ quảng cáo chuyên trị liệu vô sinh để quạt gió cho tôi, vừa không nhịn được mà bật cười: “Chờ sau này anh đây kiếm được nhiều tiền thì sẽ đi trung tâm thương mại mua một cái áo lông chồn cho em ngay!”

Hai chúng tôi có vô hạn tưởng tượng đối với tương lai.

Sau này Dương Tiếu không làm ở công trường nữa, chúng tôi có ít tiền tiết kiệm, anh nghe người ta nói bán đĩa CD lời rất nhiều nên cũng lấy một lô hàng, ngày nào cũng ngồi bày sạp ở đầu cầu.

Bản chính bản lậu trộn lẫn vào với nhau, giá cũng rẻ nên có rất nhiều người mua, thế mà thật sự để chúng tôi kiếm được một khoản kha khá.

Trên cầu có rất nhiều người bán hàng bày sạp, nhưng cũng vô cùng không ổn định, mấy anh chị trật tự đô thị mà đến một cái là xong đời.