Chương 30 - Tôi Dự Định Sẽ Kết Hôn

Anh vỗ đầu tôi một cái, nói vãi lúa Thúy Thúy, em nói vậy nghe có thấy mắc ói không hả!

Tôi đến kì kinh, ngay cả tiền mua băng vệ sinh cũng không có. Tôi đi tới phòng vệ sinh trong trung tâm thương mại liều mạng rút giấy nhưng lại bị cô lao công đuổi ra ngoài. Anh tới siêu thị muốn mua nợ băng vệ sinh, bị người ta coi là biến thái xua đuổi mắng nhiếc.

Cuối cùng tôi ôm bụng nói em đau quá, nói xong lại cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Anh trừng mắt nhìn tôi, khuôn mặt hơi ửng đỏ: “Qua đây! Anh xoa bụng cho em.”

Hai chúng tôi lang thang dưới chân cầu vượt, cùng ôm lấy nhau để sưởi ấm. Anh liên tục xoa nóng bàn tay, dùng lòng bàn tay đặt lên bụng dưới của tôi. Tôi ôm cổ anh rồi lầm bà lầm bầm, sau đó tôi hỏi anh: “Dương Tiếu, anh đã ăn KFC bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Anh có muốn ăn không?”

“Không muốn.”

“Nhưng em muốn ăn.”

“Đợi anh đây có tiền sẽ mua cho em một đống, cho em ăn đến khi nào nôn ra thì thôi.”

“Em sẽ không nôn đâu, ăn xong em sẽ lấy dây buộc miệng lại, chờ khi nào dạ dày tiêu hóa xong thì mới cởi ra!”

“…”

Tôi và Dương Tiếu dần thích ứng với thành phố này, dung nhập vào thành thị phồn hoa nơi đây.

Cho dù ngay từ đầu ở đây cũng không có chỗ cho chúng tôi đặt chân, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy vô cùng an tâm và tràn đầy hy vọng.

Tôi học được cách mỗi khi đến kì kinh thì sẽ tới tìm các chị ở quầy lễ tân trong trung tâm thương mại hoặc là nhân viên phục vụ nữ trong các quán cơm bên đường, thậm chí là cô gái xinh đẹp đang đứng đợi xe buýt, chỉ cần tôi mở miệng thì các chị ấy nhất định sẽ cho tôi. Trừ khi các chị ấy không mang theo.

Tôi và Dương Tiếu cũng không nghèo túng quá lâu.

Lúc tôi mượn băng vệ sinh ở bên đường có quen biết với một chị gái tóc quăn, chị ấy cầm một chiếc ô che nắng, trên mặt đeo kính râm, vừa nhìn đã thấy mùi giàu có.

Tôi mượn chị ấy một miếng băng vệ sinh, chị ấy lại trực tiếp rút tờ một trăm tệ trong túi xách ra cho tôi.

Tôi nói, chị ơi chị lấy nhầm rồi ạ.

Chị khẽ kéo kính râm xuống nhìn tôi một cái. Sau đó tôi đã trở thành nhân viên phục vụ trong khách sạn năm sao do cậu của chị mở.

Chị Thôi Tĩnh là quý nhân đầu tiên tôi gặp được ở thành phố này.

Mặc dù chị ấy chỉ tiện tay cho tôi một tấm danh thiếp, giúp tôi tìm một công việc, sau đó không nhớ gì nữa, cũng quên mất một người như tôi.

Tôi là nhân viên phục vụ nhỏ tuổi nhất trong khách sạn. Giám đốc nói tôi chưa đủ mười tám tuổi, vốn sẽ không nhận tôi vào làm. Nhưng ngoại hình của tôi trông khá ổn, khuôn mặt trái xoan, mắt to long lanh rất ưa nhìn.