Chương 14 - Tôi Dự Định Sẽ Kết Hôn
Tôi chưa bao giờ mắng anh ta như vậy và cũng chưa bao giờ dám mắng anh ta.
Con người tôi có thể nói là vô cùng buồn cười. Ngay từ khi còn nhỏ Dương Tiếu đã nói trông tôi giống hệt như cái lò xo, tôi luôn có thể đè thấp một chút, rồi lại đè thêm chút nữa, mãi cho đến khi đã không thể đè xuống nữa thì lại đột nhiên bật lên, không muốn sống và cũng chẳng để tâm bất kỳ thứ gì.
Bây giờ tôi đã chẳng thèm để tâm thứ gì nữa, hoàn toàn trở mặt với anh ta.
Nhưng anh ta bị tôi mắng lại chẳng tức giận hay bực bội, bật cười nhìn tôi với vẻ mặt rất hứng thú. Khóe miệng anh ta nhếch lên, chậm rãi nói: “Được rồi, không phải là kết hôn thôi sao? Tôi có thể cưới em, đảo Bali hay lâu đài Howard đều được, địa điểm kết hôn tùy em chọn.”
“Sau khi kết thúc bữa tiệc khi nãy tôi đã cho người đưa cô ấy đi rồi. Thực ra chỉ cần em mở miệng thì bên cạnh tôi sẽ không có bất cứ người phụ nữ khác nào. Thúy Thúy, em nhìn xem, chúng ta xứng đôi cỡ nào cơ chứ! Dù là em không muốn có con với tôi, cố ý g i ế t c h ế t nó thì tôi vẫn không nỡ buông tay em, vẫn muốn giữ em lại bên cạnh mãi mãi.”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ta, lòng hơi khiếp sợ.
Dường như anh ta rất hài lòng với ánh mắt của tôi, bàn tay đặt trên vai tôi hơi dùng sức, ngón tay đè xuống khiến tôi vô cùng đau đớn:
“Sao em lại xấu xa như thế chứ! Thúy Thúy, em học được cách diễn kịch trước mặt tôi từ khi nào vậy? Đùa giỡn tâm cơ với tôi? Tôi đã nghĩ tới việc dạy cho em một bài học rồi, chỉ là chưa hạ được quyết tâm mà thôi. Em biết tôi không phải là một người mềm lòng mà. Chúng ta đã ở bên nhau quá lâu, tôi đã dành rất nhiều tình cảm cho em và muốn có một đứa bé thuộc về hai chúng ta, nhưng em lại tự tay g i ế t c h ế t nó.”
Sau khi lấy lại tinh thần từ sự ngạc nhiên vừa rồi, tôi bắt đầu bình tĩnh lại và chợt bật cười một tiếng.
Tay của anh ta lần từ vai xuống cổ tôi, cũng cười rộ lên: “Không sao đâu Thúy Thúy, chúng ta lại cho lẫn nhau một cơ hội, một cơ hội cuối cùng. Chuyện trước đây tôi nhận thua, em muốn kết hôn, tôi có thể cưới em. Con cái cũng không cần em sinh, còn có rất nhiều cách….”
“Anh Nghiêm, anh nói nhiều như vậy có thấy mệt không?”
Tôi ngắt lời anh ta, nụ cười trên khóe môi lại càng sâu hơn: “Đã quá muộn rồi, tôi không muốn kết hôn với anh nữa. Tôi thích người khác rồi, anh không hiểu sao?”