Chương 12 - Tôi Dự Định Sẽ Kết Hôn
Tôi quen biết một sao nam mới nổi, cậu ấy tên là Thần Đông, chỉ mới hai mươi ba tuổi, từng đóng vài bộ phim truyền hình cực kỳ nổi tiếng.
Thần Đông thật sự quá trẻ tuổi, cậu ấy có một khuôn mặt trông vô cùng kiêu ngạo, ngũ quan đoan chính, ánh mắt sáng rực.
Mỗi lần cậu ấy cười rộ lên trông vô cùng xấu xa, nhưng lại sẽ rất ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng “chị ơi”.
Chúng tôi quen biết nhau trong một bữa tiệc, cậu ấy nói rằng mình rất thích quần áo do tôi thiết kế, muốn mời tôi lượng thân định chế cho cậu ấy một bộ trang phục để mặc trong lễ trao giải sắp tới.
Lượng thân định chế, cụm từ này nghe sao mà mập mờ ái muội.
Chỉ cần Nghiêm Tự để ý tôi một chút thì sẽ phát hiện ra rằng trong rất nhiều đêm khuya, có một cậu chàng đội mũ lưỡi trai có vóc dáng cao ráo đã lặng lẽ đi vào chung cư của tôi.
Anh ta thực sự quá yên tâm với tôi.
Thậm chí anh ta còn có lần lộ mặt hiếm hoi trong tuần lễ thời trang này để ủng hộ tôi.
Tôi ác độc mà hy vọng rằng chiếc mặt nạ trên mặt người đàn ông này sẽ nứt toác ra, từ đây về sau cùng tôi mỗi người đi một ngả.
Anh ta ngồi dưới khán đài nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.
Tôi mỉm cười đối mặt với những lời phỏng vấn của giới truyền thông, nâng giọng tuyên bố:
“Cũng đã ba mươi ba tuổi rồi, tôi dự định sẽ kết hôn.”
Tôi để lộ chiếc nhẫn trên tay: “Hôm qua tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Thần Đông, hy vọng mọi người sẽ chúc phúc cho chúng tôi.”
Tôi đã nhẫn nhịn Nghiêm Tự quá lâu, cái gì cũng phải nghe theo lời của anh ta, hệt như một con rối gỗ bị giật dây. Cho nên ở trong buổi diễn đó tôi mỉm cười nhìn về phía anh ta, mượn cơ hội này cắt đứt mọi liên hệ giữa chúng tôi.
Nhưng rất nhanh tôi đã ý thức được rằng mình đã làm sai.
Tiêu điểm của giới truyền thông đều tập trung vào người anh ta, ánh mắt của anh ta vẫn lạnh lùng như vậy, vẫn nhạt nhẽo như thế.
Cuối cùng anh ta khẽ cong khóe môi lên, nhìn tôi với nụ cười nửa miệng:
“Thúy Thúy.”
Anh ta gọi tên của tôi, giọng nói dịu dàng quyến luyến, dường như tràn ngập tình ý miên man.
Trong khoảnh khắc đó tôi như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, hoảng sợ đến độ mồ hôi đầm đìa.
Tôi đã quên mất, rằng tôi không thể chống lại Nghiêm Tự được.
Bây giờ thủ đoạn của anh ta tàn nhẫn hơn hồi đôi mươi nhiều, khống chế đế chế kinh doanh của anh ta trong lòng bàn tay, chỉnh đốn đám người lòng đầy ý xấu nhà họ Nghiêm đâu vào đấy, khiến bọn họ thành thật ngoan ngoãn như mấy con chó nhà.