Chương 8 - Tôi Dạy Nam Chính Tự Cứu Lấy Mình

Đây là một căn bệnh cần được tiếp nhận điều trị ở khoa tâm thần.     Con người là những cá thể độc lập, tại sao một người nhất định phải được cứu rỗi bởi người khác?     Chúng ta nên học cách tự cứu lấy chính mình.     Trở thành vị cứu tinh của chính mình.     Không thể chờ đợi thần linh giáng thế, cũng không thể trông mong một người nào đó từ trên trời rơi xuống, dùng tình yêu để cứu rỗi bản thân đầy những tan vỡ.     Tình yêu không phải là vạn năng.     Nước mắt Trì Nghiễn Thư lã chã rơi, môi cậu ấy mím chặt, một lúc lâu sau, cậu ấy mới khàn giọng hỏi tôi: "Ngày mai con có thể uống Coca vào bữa sáng không? Con thích Coca."     Khóe miệng tôi giật giật: "Không được! Con có thể uống sữa đậu nành."     Chà, đúng là đứa trẻ được voi đòi tiên.  20     Trì Nghiễn Thư viết trong nhật ký:     【Mẹ kế nói mình không phải là kẻ tâm thần, từ ngày mai không cần uống sữa nữa, cuối cùng mình cũng không phải chạy vào nhà vệ sinh nữa rồi.】     【Thích mẹ kế hiện tại, hy vọng ma sẽ tiếp tục nhập vào người bà ấy.】     21     Thành tích học tập của Khương Lai tiến bộ rất nhanh, Trì Nghiễn Thư cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện trong buổi trị liệu tâm lý.     Giờ ăn tối, tôi và Khương Lai ngồi trước bàn ăn nhưng mãi không thấy Trì Nghiễn Thư đâu.     Khương Lai liếc nhìn đồng hồ, như chợt nhớ ra điều gì đó: "Lúc tan học em thấy Tô Dạng đứng cùng một nhóm người ngoài cổng trường."     Hỏng rồi!     Tôi và Khương Lai vội vàng đứng dậy lao lên xe, trước khi đi tôi không quên gọi theo cả vệ sĩ.     Theo tôi nhớ thì, trong truyện Tô Dạng và đám người kia thường bắt nạt Trì Nghiễn Thư trong một nhà kho bỏ hoang, tôi đạp hết ga lái xe đến nhà kho đó.    Chưa bước vào kho, tôi đã nghe thấy giọng Tô Dạng: "Chà, sao mẹ kế của mày không đến bảo vệ cậu nữa vậy?"     Giọng Tô Dạng chứa đầy ẩn ý: "Mẹ kế của mày không phải lúc nào cũng mặc kệ mày sao? Sao giờ lại bảo vệ mày thế? Hay là mày đã 'phục vụ' bà ta tận tình trên giường rồi?"

Trong nhà kho bùng lên một trận cười ầm ĩ, tôi đang định xông lên thì Khương Lai đá tung cửa nhà kho.     Vệ sĩ từ phía sau chúng tôi chạy tới xông vào nhà kho, đám lưu manh nhìn thấy những vệ sĩ to khỏe được huấn luyện bài bản liền vội vàng bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại một mình Tô Dạng.     Khương Lai chạy lấy đà rồi trực tiếp chạy lên một cước đá Tô Dạng bay xa hai mét.     "Đồ vô liêm sỉ! Mày tưởng ai cũng giống mày phải làm hài lòng người khác trên giường mới nhận được sự quan tâm sao?"     Khương Lai cúi người xuống túm lấy cổ áo Tô Dạng vả cô ta hai phát, âm thanh vang lên khiến tôi nghi ngờ tay Khương Lai có phải là sắt thép hay không.    Tô Dạng vẫn chưa kịp phản ứng, vừa bị đá xong lại bị ăn hai cái tát.     Tôi vội vàng chạy đến đỡ Trì Nghiễn Thư đang quỳ dưới đất lên rồi bấm gọi 110 và 120, cậu ấy bị đánh đến mức tinh thần không còn tỉnh táo.    Lần này tôi nhất định sẽ khiến Tô Dạng phải trả giá đắt.     Khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo của Trì Nghiễn Thư bị đánh đến mức bầm tím, cậu ấy cố gắng mở mắt ra, sau khi nhìn rõ người đến là tôi liên lẩm bẩm như một đứa trẻ: "Đau quá... con biết mà, mẹ và... dì nhỏ nhất định sẽ đến cứu con..."     Nói xong cậu ấy liền mất đi ý thức.     Tôi đưa Trì Nghiễn Thư cho vệ sĩ, rồi bước về phía Tô Dạng.     Tô Dạng nhìn tôi bước tới thì có chút sợ hãi, nhưng miệng vẫn rất cứng: "Bà... bà định làm gì? Bà để con này đánh tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát!"     Tôi từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ chật vật của cô ta, cười lạnh: "Hôm nay nếu tao không thể khiến mày ngồi tù, thì coi như ba đời nhà họ Trì ở Giang Thành này sống uổng."     Tô Dạng lúc này mới hiểu tôi định làm thật, căm hận nhìn tôi chằm chằm.    "Tôi còn vị thành niên, bà không thể làm gì tôi được đâu!"     Khương Lai vỗ mạnh vào sau đầu cô ta: "Đồ mù luật pháp, mày đừng có bắt nạt người khác nữa, dùng thời gian đó mà đọc sách đi, đủ 16 tuổi là phải chịu trách nhiệm hình sự rồi, giờ mày đã 17 tuổi rồi."     Ánh sáng trong đôi mắt Tô Dạng lập tức tắt lịm, cảnh sát lúc này cũng ùa vào dẫn Tô Dạng đi.     22     Trì Nghiễn Thư tuy bị thương rất nặng, nhưng may là còn trẻ nên cơ thể hồi phục rất nhanh.     Khương Lai mỗi ngày tan học đều đến bệnh viện thăm cậu ấy, kể chuyện vui ở trường cho cậu ấy nghe.     Tôi đứng ở cửa, chuẩn bị vào phòng thì nghe thấy Trì Nghiễn Thư nói: "Cảm ơn cậu hôm đó đã bảo vệ tôi."     Tôi dừng tay định ấn tay nắm cửa, quyết định nghe lén.     Hả? Đây là mở đầu của phim tình cảm thanh xuân thuần khiết sao?     Khương Lai trả lời: "Haiz, lúc đó tôi nhận tiền của chị, đã hứa là sẽ bảo vệ cậu mà, tuy số tiền đó tối hôm ấy đã bị bố tôi cướp mất rồi."     "Huống hồ cậu là cháu trai của tôi mà! Dì nhỏ bảo vệ cháu là chuyện đương nhiên!"     "..."     Rất tốt, phim tình cảm thanh xuân biến mất, trở thành phim tình cảm gia đình.