Chương 8 - Tôi Đã Thắp Đèn Trời Và Thiêu Rụi Chính Mình
Mới ra tù chưa lâu, đã quay về đòi mẹ tiền.
Gã nắm tóc Tôn Kiều Văn, gằn giọng hỏi:
“Con mụ chủ quán hôm nay đâu rồi? Không phải ngày nào nó cũng dắt khách cho mẹ sao?”
8
Tôn Kiều Văn tuyệt vọng lắc đầu, mặt méo xệch vì bị giật tóc quá mạnh.
Tôi quay người rời đi. Lúc ngoảnh lại nhìn lần cuối, vừa vặn thấy tên tóc vàng đang kéo lê cô ta vào bóng tối.
Nhiều năm sau, trong một buổi tiệc tổng kết công ty, tôi đứng trước sảnh chờ xe.
Một bóng người khom lưng lặng lẽ tiến đến, tiếng bước chân quen thuộc khiến tôi lập tức cảnh giác.
“Tiểu Mai, bao nhiêu năm không gặp, em thay đổi nhiều quá.”
Giọng nói khàn đặc của Chung Kiến Quốc vang lên, ánh mắt đầy phức tạp mà tôi không thể đoán nổi.
“Giờ em trẻ trung xinh đẹp thế này, anh suýt không nhận ra.”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh nhạt.
“Có chuyện gì không?”
Gió thổi tung mái tóc bạc phơ của anh ta, bàn tay run rẩy đưa lên vuốt lại, càng vuốt càng rối.
“Anh hay thấy em trên tivi, không ngờ em lại thành công đến vậy. Giỏi thật.”
Anh ta cúi đầu, đôi mắt từng sắc lạnh năm xưa giờ chỉ còn lại sự cầu khẩn.
“Tiểu Mai, anh nhớ em.”
Một cơn giận khó kiềm chế dâng lên trong lòng tôi.
“Giờ mới nhớ à? Muộn rồi đấy.”
Tôi cười lạnh, thấy ánh sáng trong mắt anh ta dần tắt.
“Nhớ năm xưa anh vì Tôn Kiều Văn mà vứt bỏ em không chút do dự.”
Anh ta cúi đầu nhìn đôi tay chai sần, không đáp lời.
“Giờ anh nghèo túng mới hối hận, thế thì được gì?”
Chung Kiến Quốc bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi, khiến người đi đường nhìn chằm chằm.
“Tiểu Mai, anh thật sự hối hận rồi.”
Giọng anh ta nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng.
“Anh bị cái vẻ yếu đuối của Tôn Kiều Văn làm mờ mắt, không nhìn ra bản chất của cô ta.”
Một tia thương cảm thoáng qua lòng tôi, ngón tay khẽ run.
“Bao năm qua anh luôn thấy có lỗi với em.”
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong chờ.
“Giờ anh mới nhận ra, người anh yêu thật sự là em.”
Câu nói ấy như cái tát, đánh thức tôi khỏi phút mềm lòng.
“Anh nói thế, nghe như thể anh là nạn nhân vậy.”
Tôi bật cười khinh bỉ, lùi lại một bước để kéo giãn khoảng cách.
“Hồi đó anh vì muốn mang danh tốt, mà không ngần ngại bắt tôi chăm sóc Tôn Kiều Văn thay anh.”
Mặt anh ta dần trắng bệch, môi mấp máy không thành lời.
“Thấy cô ta trẻ trung phóng khoáng, anh liền nổi máu ham sắc.”
Gió thổi mỗi lúc một mạnh, tóc mái tôi rối tung, nhưng tôi không buồn chỉnh lại.
“Anh không dám nhận, nhưng Tôn Kiều Văn đã nói với tôi — khi chúng ta còn chưa ly hôn, hai người đã lên giường với nhau.”
Hai bàn tay Chung Kiến Quốc siết chặt, khớp xương trắng bệch.
“Giờ thấy tôi thành đạt, lại giả vờ ăn năn hối lỗi?”
Anh ta cúi đầu không dám ngẩng lên, khuôn mặt đầy xấu hổ.
Đúng lúc đó, chồng tôi – Lý Minh Vũ – vừa đi tới, hỏi tôi người kia là ai.
Tôi mỉm cười đáp: “Không quen, chắc là người tâm thần.”
Nói xong, tôi khoác tay Lý Minh Vũ, quay người rời đi.
Ba tháng sau, nghe tin từ quê.
Chung Kiến Quốc mắc ung thư, qua đời.
Lòng tôi phẳng lặng như mặt nước.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ – thích hợp để bắt đầu một ngày mới.
End