Chương 2 - Tôi Đã Thắp Đèn Trời Và Thiêu Rụi Chính Mình
Tối hôm tôi phản đối, Chung Kiến Quốc đã điều tôi xuống hầm mỏ đào than, nói là để “trừng phạt” tôi.
Trong một tai nạn, tôi bị chôn vùi dưới hầm, gãy cả hai chân. Chung Kiến Quốc cầm tiền bồi thường đi mua sữa cho đứa con chưa chào đời của Tôn Kiều Văn.
Còn tôi, mất cả đôi chân, nằm trên giường bệnh chịu đói chịu khát.
Cuối cùng, quá tuyệt vọng, tôi uống thuốc trừ sâu tự vẫn.
Sống lại một đời, tôi sẽ không để bi kịch ấy tái diễn.
Chung Kiến Quốc muốn báo ân, thì tự anh ta đi mà báo.
2
Một tuần sau, Chung Kiến Quốc lại đứng trước cửa nhà tôi.
Tay xách một chiếc túi giấy, gương mặt nở nụ cười từng khiến tôi xiêu lòng.
“Tiểu Mai,” giọng anh ta hạ thấp, mang theo vẻ lấy lòng gượng gạo.
“Em xem này, đây là khăn len kiểu mới nhất mà anh nhờ người mua giúp, xem như… anh xin lỗi em, đừng giận nữa được không?”
Tôi đón lấy túi giấy, trong lòng không khỏi dấy lên một tia hy vọng.
“Tiểu Mai, em cũng biết rồi đấy, Kiều Văn mang bầu mà ở nhà khách thì bất tiện lắm, lại hay bị dị nghị.”
“Hay là… em nghĩ lại xem, cho cô ấy dọn về ở đi?”
“Chúng ta đâu thể để người ta nói sau lưng rằng vợ chồng mình bạc đãi quả phụ của ân nhân cứu mạng, phải không?”
Lòng tôi lạnh ngắt – thì ra cái khăn kia chỉ là mồi nhử.
Tôi mở túi ra, càng thêm câm nín.
Chiếc khăn len được gọi là “kiểu mới nhất” ấy đã sờn mép, còn in rõ vết son môi.
“Kiều Văn thấy màu này không hợp nên bảo anh đem tặng em.”
“Em xem, đẹp thế này, đúng là như được thiết kế riêng cho em vậy.”
Chung Kiến Quốc cười tưởng mình dịu dàng lắm, trong mắt lại đầy vẻ đắc ý ban ơn.
Một cơn buồn nôn trào lên tận cổ, các ngón tay tôi bắt đầu run rẩy.
Họ nghĩ tôi là gì? Thùng rác sao?
“Chung Kiến Quốc, anh coi tôi là cái gì?”
Tôi ném mạnh chiếc khăn xuống đất.
“Anh cố tình đến đây chỉ để đưa cho tôi thứ sỉ nhục như thế này à?”
Nụ cười trên mặt anh ta cứng đờ, lông mày nhíu chặt.
“Sỉ nhục gì chứ? Đây là đồ tốt đấy! Em biết khó mua thế nào không?”
“Tôi không thèm mấy thứ người khác xài rồi vứt lại!”
“Cô! Cô là cái đồ đàn bà không biết điều!”
Mặt Chung Kiến Quốc đỏ bừng, giọng nói bỗng chốc cao vút lên tám bậc.
“Kiều Văn có lòng tốt nhường khăn cho cô, cô lại đối xử với ân nhân như vậy à? Tôi thấy cô đúng là bị mỡ lợn che mờ mắt rồi!”
Tôi lạnh lùng nhìn cơn giận dữ trong mắt anh ta.
“Cút ra ngoài, đừng bao giờ bước vào nhà này nữa.”
“Được lắm! Triệu Tiểu Mai! Có bản lĩnh thì cả đời này đừng hối hận!”
Chung Kiến Quốc tức giận dậm mạnh chân, trừng mắt nhìn tôi rồi quay người đập cửa bỏ đi.
Hôm sau đi làm, ánh mắt của mọi người nhìn tôi đều thay đổi.
“Nghe nói cô ta đuổi quả phụ của ân nhân cứu mạng ra khỏi nhà, người ta tốt bụng tặng khăn mà còn bị cô ta ném đi, đúng là phiên bản hiện đại của ‘Nông dân và con rắn’, lòng dạ sắt đá.”
“Đúng là người có học khác hẳn, bụng dạ còn nhỏ hơn cả đầu kim.”
Công nhân thì thầm bàn tán, tin đồn do Tôn Kiều Văn tung ra đã lan rộng khắp nơi.
Cô ta đứng giữa đám đông, khẽ cúi đầu, mắt ngân ngấn lệ như thể bị oan ức lắm, khiến nhiều người không khỏi thương cảm.
Vài ngày sau, bộ phận sản xuất của nhà máy tổ chức một buổi liên hoan, nói là để hòa giải quan hệ giữa tôi và họ.
Thực chất, đó là chiêu của Chung Kiến Quốc để vớt vát hình tượng “người đàn ông tốt” trước mặt mọi người, đồng thời gây áp lực cho tôi.
Ban đầu tôi định không đi, nhưng nghĩ lại, tôi không thể cứ mãi né tránh.
Không thể để một mình Tôn Kiều Văn chiếm hết quyền lên tiếng, muốn bôi trắng thành đen thì bôi.
Vừa thấy tôi, Tôn Kiều Văn lập tức bước tới xin lỗi.
“Chị Tiểu Mai, chuyện cái khăn em thật sự không biết gì cả, là anh Kiến Quốc tự quyết định đó.”
“Chị Tiểu Mai, em xin lỗi chuyện cái khăn…”
“Em không biết anh ấy lại mang nó đi tặng chị, ảnh cũng có ý tốt thôi… Chị đừng giận ảnh, cũng đừng giận em… được không?”
Cô ta mở to mắt đầy kinh ngạc, như thể lần đầu nghe thấy chuyện này.
Tôi bất giác mềm lòng trong giây lát. “Thôi bỏ đi, chuyện cũ không nhắc lại nữa.”
Lời vừa dứt, Tôn Kiều Văn đột nhiên hét lên.
Cốc trà trong tay cô ta đổ nghiêng, nước nóng hắt thẳng về phía túi xách của tôi.
“Xin lỗi! Em căng thẳng quá!”
Tôi chưa kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn nước ngấm vào túi, nỗi hoảng loạn dâng trào.
Tôi vội vàng mở túi ra, rút ra tấm ảnh đã bị thấm nhòe không còn rõ nét.
Đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của bố mẹ tôi lúc sinh thời – chỗ dựa cuối cùng còn lại của tôi trên đời.
Ngón tay tôi chạm vào bức ảnh nhòe nhoẹt ấy, tim như bị ai xé nát.