Chương 2 - Tôi Cưới Một Thái Giám
2.
Phu quân thái giám quyền lực của ta đang đứng ở cuối hành lang, nhìn ta với vẻ mặt khó tả.
Hắn ta mặc đồ màu đỏ, khuôn mặt như một viên ngọc quý, đuôi mắt phiến hồng.
Chưa có ai nói với ta rằng một người đàn ông dù trở thành thái giám cũng có thể đẹp đến nghẹt thở như vậy.
Và ta đang ở đầu hành lang.
Ta bị tiêu chảy giày vò đến không còn hình người, trên mặt còn có nước bùn.
"Nha đầu này là của ai? Giống như một đứa trẻ ăn xin vậy." Hắn ta tặc lưỡi và lắc đầu với giọng điệu rõ ràng là chán ghét.
Ta giả vờ như không nghe thấy và chuẩn bị trốn về phòng.
Khi ta đi ngang qua hắn ta, hắn ta vươn tay túm lấy ta như túm lấy một con mèo nhỏ, gã nắm lấy góc áo ở gáy ta nhấc lên:
"Nhìn thấy vi phu còn không biết chào hỏi."
Hắn ta có vẻ cười mà không cười, ta cứng đờ người, cắn răng mở miệng.
"Phu quân khỏe không..."
Xong đời.
Tưởng rằng hắn không nhận ra ta, nghe giọng điệu của hắn có vẻ tức giận. Người ta nói Cửu thiên tuế tâm tình khó đoán, giet người không chớp mắt...
Ngay khi ta đang nghĩ về điều đó, hắn ta đã ném ta vào phòng tắm sau lưng gã.
Cuối cùng, hắn ta không quên gọi mấy người hầu nữ vào, nhờ họ tắm rửa cho ta rồi đưa ta lên phòng hắn ta.
Hàm ý trong lời nói của mấy người hầu đó là Cửu thiên tuế đã biết việc ta bỏ trốn. Để xua tan ý nghĩ này, tối nay hắn sẽ cùng ta viên phòng.
Viên phòng?
Ta có thể từ chối một người đàn ông đẹp trai như vậy để cùng ta viên phòng không?
Dĩ nhiên là không.
Nhưng hắn không phải nam nhân, hắn là thái giám.
Một hoạn quan viên phòng như thế nào?
Ta không khỏi nghĩ tới những bí mật cung đình mà ta đã tìm kiếm trên Internet ở kiếp trước...
Thái giám không phải đàn ông nên rất giỏi tra tấn phụ nữ trên giường, hơn nữa còn có đủ loại dụng cụ tra tấn kỳ lạ...
Không được, ta phải trốn thoát.
Vừa chạy tới cửa, cửa đã bị đẩy ra, Cửu thiên tuế mang theo một bình rượu bước vào.
Hắn ta nhìn đôi chân trần của ta, cau mày nói: “Nha đầu, đi chân trần dễ bị nhiễm lạnh, quay lại giường đi.”
Nửa câu đầu có bao nhiêu sủng, nửa câu sau có bấy nhiêu hãi.
Ta sợ đến mức lập tức lăn trở lại giường và lấy chăn che chân lại.
Cửu thiên tuế rót đầy ly rượu rồi đưa cho.
Ta rụt tay lại không dám nhận lấy.
Hắn tự giễu cười nhạo: “Nàng không chịu nổi việc ta là thái giám, không muốn đụng chung đồ với ta?” Nói xong, hắn đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
Ta nhìn hắn ta.
Ta muốn nói không phải, ta không bận tâm việc hắn ta là thái giám, hơn nữa hắn ta còn là một thái giám đẹp trai như vậy.
Ta chủ yếu sợ hắn ta sẽ ngũ mã phanh thây ta cơ mà.
Ta chưa kịp trả lời thì hắn ta đã đưa tay nắm chặt hai cổ tay ta, rút ra vài dải lụa dưới người ta rồi nhanh chóng trói chân tay ta vào bốn góc giường.
Giọng điệu của hắn đột nhiên thay đổi: “Vậy hãy xem tối nay một thái giám sẽ thỏa măn nàng như thế nào.”
3.
Ta bị một tên thái giám trói vào giường thành hình chữ “đại” (大), giống như miếng thịt trên thớt, sẵn sàng để làm thịt.
Sau khi trói ta lại, hắn ta cũng không vội bước tới bước tiếp theo, ngồi khoanh chân trên giường đem ta nhìn, đuôi mắt phiếm hồng đó nhìn chằm chằm ta như một con yêu tinh.
Bụng ta quặn lên.
"Ngươi có thể thả ta ra một chút được không? Ta muốn đi nhà xí."
Hắn ta bất động.
Ta hơi tức giận.
"Nếu chúng ta định vào cuộc, thì ngươi định làm thế nào nếu trói ta như thế này?"
Hắn nhìn ta và cười.
“Ta là thái giám, ta đã sớm không thể làm việc đó từ lâu rồi.”
Sau đó chỉ còn lại lời ta mắng hắn ngu ngốc.
Quả nhiên, trong giây tiếp theo, hắn ta duỗi ngón tay hoa lan móc vào dây ngực ta rồi kéo mạnh khiến chiếc áo bung ra, lộ ra phần bụng màu hồng bên dưới.
"A..." Ta hét lên, "Thả ta ra, ngươi không thể làm như vậy với ta. Ngươi quên hoàng hậu ở trung cung rồi sao? Nàng còn đang đợi ngươi đến đón cơ mà..."
Khi ta nhắc đến hoàng hậu, cử động của tay hắn ta dừng lại.
Hắn ta ngẩng đầu lên và nhìn ta bằng đôi mắt thần tiên:
"Nàng tốt nhất nên im lặng. Nàng càng la hét thì ta càng hưng phấn." Hắn ta vừa nói vừa từ từ trượt qua eo ta, khiến ta run lên vì sợ hãi, nước mắt giàn giụa.
"Thả ta ra...huhu, ta cần đi vệ sinh..."
"Nàng sợ à?" Hắn ta nhìn phản ứng của ta với vẻ thích thú, "Sợ hãi thì đừng chạy lung tung. Bên ngoài không an toàn như nàng nghĩ đâu!"
“Không, ta muốn đi vệ sinh, thật đấy…” Ta khóc lóc van xin, lời nói không rõ ràng, cảm giác khó chịu trong bụng càng ngày càng nghiêm trọng, khiến ta sợ hãi, mặt tái nhợt.
"Thả ta ra, nhanh lên, nhanh lên, không còn kịp rồi..."
Lời vừa đến đây, ta cảm thấy dưới người đột nhiên dâng lên, có thứ gì đó tuôn ra như lũ lụt.
Ta muốn đi chet!
Ta bị tiêu chảy.
Còn là trước mặt tên thái giám chet dẫm này.
Ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Vẻ mặt tên thái giám chet dẫm thay đổi, bị ta dọa chạy.
Thị nữ đi vào nhìn thấy cái bình, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: "Đây là thuốc Cửu thiên tuế nhờ đại phu kê để trị tiêu chảy. Phu nhân, sao người không uống?"
Ta không uống đấy.
Ai đời lại đựng thuốc trong bình rượu cơ chứ?
Hơn nữa, nếu không phải tên thái giám chet dẫm trói ta bằng dải lụa, liệu ta có thể không kiềm chế được bản thân và xấu hổ đến thế không?
Thù này không báo không phải quân tử!
Trên đường về kinh, tên thái giám chet dẫm cứ một mực cưỡi ngựa phía trước, không chịu chung xe với ta, có lẽ hắn đã có bóng tâm lý đối với ta.
Ta hạnh phúc khi được thoải mái.
Lại quay về.
Ta ở trong phủ nghĩ cách trả thù đêm đó và nghĩ cách tránh bị ngũ mã phanh thây…
Chỉ là chưa kịp nghĩ biện pháp, tin tức đột nhiên từ trong cung truyền đến.
Cửu thiên tuế bị thương nặng trong khi bảo vệ hoàng hậu nên nhờ ta mang một ít y phục vào cung để hầu hạ.