Chương 0 - Tôi Cũng Có Ngày Này

Năm tôi 25 tuổi đã đá thêm một người bạn trai thứ sáu trong đời, để rồi bản thân phải chịu quả báo.

Mẹ tôi giả bệnh lừa tôi về nhà, tận dụng bảy ngày Tết Nguyên đán sắp xếp cho tôi bảy mối hẹn hè một cách mù quáng.

"Thẩm Tinh, con có thể đừng khiến mẹ phiền lòng nữa được không hả!" Mẹ tôi ngồi trên giường bệnh, giận dữ gầm lên: "Bằng tuổi con người ta đã đẻ mấy lứa rồi, con còn chưa thèm hẹn hò nữa!"

Phải, trong mắt mẹ, tôi là một đóa sen trắng bé nhỏ chưa nếm mùi yêu đương.

Đây là cách bà giới thiệu về tôi cho bà mối.

Vì thế, lúc đến quán cà phê đã hẹn trước, nhìn bảy người đàn ông cùng sáu người yêu cũ trước mặt, tôi quay người muốn bỏ chạy.

"Đứng lại."

Tên bạn trai luật sư mà tôi đá một tháng trước là người đầu tiên lên tiếng, âm giọng lạnh lẽo như lưỡi d ao: "Không phải em nói bị b ệnh n an y không sống qua ba tháng nên không muốn lỡ dở cuộc đời tôi sao?"

Người yêu cũ học tiến sĩ của tôi cười khẩy: "Không phải em nói sính lễ 3 triệu mới được cưới sao?"

Mối tình đầu của tôi, người mà tôi đã chia tay ngay sau khi thi đại học, nhàn nhạt thở dài: "Thẩm Tinh, là em nói gia đình em sẽ chuyển đến Etyopia."

Tôi quay đầu lại, quyết định ra đòn phủ đầu:

"Rõ ràng anh nói sẽ luôn yêu em sao. Vậy mà bây giờ lại ở đây hẹn hò một cách mù quáng thế này?"

Nhạc trưởng của một ban nhạc nói một cách vô cảm:

"Tôi chỉ muốn xem là ai vô sỉ đến vậy, hẹn hò mù quáng cũng phải họp nhóm."

"..."

"Không có gì ngạc nhiên khi chúng ta gặp lại nhau như thế này, dù sao thì người đó cũng là em."

"..."

Thấy sắc mặt của sáu người càng lúc càng tệ, tôi nhìn người anh em cuối cùng ngồi trong góc.

Anh ta hơi kỳ lạ, đẹp trai nhưng có vẻ hơi thờ ơ, đối mặt với tình huống này mà vẫn bình tĩnh gõ phím trên chiếc máy tính xách tay trước mặt.

Tôi cố gắng nhớ lại, mơ hồ nhớ ra hình như anh ta là một lập trình viên: "Nếu anh bận thì có thể tránh mặt trước, ở đây tôi sẽ giải quyết..."

"Không cần lo."

Anh ta nhìn tôi rồi cười nhẹ: "Lần đầu tiên hơn 20 năm cuộc đời tôi gặp cảnh tượng này, không bằng cùng xem trò vui đi?"

Không nghi ngờ gì nữa, tôi thua kèo rồi.

Trong lúc tôi đang nghiêm túc suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào, lập trình viên đã nhấp ngụm cà phê cuối cùng trong cốc, đóng máy tính lại rồi bước về phía tôi: "Xong rồi, đi thôi."

"?" Tôi ngơ ngác nhìn anh ta: "Đi đâu cơ?"

"Kiểm tra đi, quà gặp mặt 3 triệu chuyển sang thẻ của cô rồi. Khi nào thì tôi có giấy chứng nhận kết hôn?"

Tôi còn định mắng anh ta vì đã không coi trọng buổi xem mắt này nhưng khi mở điện thoại ra nhìn lại thì thấy... một... hai... ba triệu... ôi mẹ ơi...

Ngành công nghiệp internet đã đạt đến trình độ kiếm tiền như tôi chưa?

Tôi lập tức kính cẩn đi theo anh ta ra ngoài.

"Không cần suy nghĩ nữa, tôi là người được chọn trong buổi xem mắt ngày hôm nay rồi."

Anh ta khá lịch sự, trước khi rời đi còn không quên đưa tôi về và thông báo cho sáu kẻ bất bình kia.

Trên đường về nhà, tôi móc điện thoại ra kiểm tra lại, tìm thấy tên anh ta là Lục Tư Ngôn.

.

Ban đầu tôi còn cho rằng người có thể dễ dàng chuyển ba triệu cho đối phương lần đầu gặp mặt làm sính lễ thì chiếc xe anh ta lái không phải Lamborrghini thì cũng ít nhất là BMW series 3.

Nhưng khi Lục Tư Ngôn đưa tôi đến trước con "lừa điện" nhỏ của anh ta, hai chúng tôi nhất thời đều im lặng.

"Cái này..."

Tôi nói một câu vô cảm: "Thế này thì không thể chở thêm một người lớn nữa có đúng không?"

Anh xoa cằm, dường như đã tỉnh ngộ: "Cô không nhắc thì tôi cũng quên mất, chúng ta đi taxi nhé?"

"Không vội, để tôi nói trước chuyện này."

Tôi giơ tay nói: "Thật ra tôi cũng không có ý định kết hôn đâu. Tôi chỉ muốn yêu đương vui vẻ thôi. Lúc nào chán cũng có thể chia tay. Nếu anh tìm một người để lấy giấy chứng nhận kết hôn thì anh tìm nhầm người rồi, ba triệu..."

"Đổi cũng được, nhưng tiền không cần trả lại."

Lục Tư Ngôn giải thích đơn giản, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

Anh ta cũng không thực sự muốn cưới tôi.

Chỉ là đến tuổi lập gia đình bị người nhà thúc ép.

Hơn nữa trong lòng hắn cũng có bạch nguyệt quang rồi, nên có lòng tốt không vì kết hôn mà trì hoãn cuộc sống của những cô gái khác.

Tôi hỏi: "Vậy tại sao anh còn chọn tôi? Hình như hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt."

Anh mỉm cười: "Là do cô giống cô ấy chăng?"

Hiểu rồi...