Chương 7 - TÔI CHÚC ANH ĐƯỜNG TỚI ĐỊA NGỤC THUẬN LỢI

Vì có cảm tình với anh ta, tôi tự nhiên điều tra về cái tên này, và thế là tôi biết đến cô ấy.

 

Lúc đầu, tôi tưởng họ là một cặp, nên tôi định từ bỏ.

 

Nhưng một ngày nọ, trên đường tan học, Tô Hiểu bất ngờ chặn tôi lại.

 

Cô gái nhỏ nhắn ấy ngước lên nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy lo sợ, tay siết chặt gấu áo đồng phục, như thể tôi là một con mãnh thú có thể nuốt chửng cô ấy bất cứ lúc nào.

 

"Chuyện đó... Tôi và Hạ Vân Chu không có quan hệ yêu đương.

 

Cô có thể bảo đám người của cô đừng bắt nạt tôi nữa không?"

 

Lúc đầu, tôi tưởng mình và cô ta sẽ có một màn đối đầu kịch tính như trong tiểu thuyết.

 

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, tôi chỉ thấy sợ hãi và bất lực, hoàn toàn không có chút ác ý nào.

 

Chính lúc ấy, tôi mới nhận ra—

 

Hạ Vân Chu thích Tô Hiểu.

 

Để tạo dựng hình tượng anh hùng cứu mỹ nhân, hắn cố tình sắp xếp người bắt nạt cô ấy, còn mạo danh tôi.

 

Tôi lạnh lùng chửi thầm một tiếng:

 

"Hạ Vân Chu… Đúng là đồ rác rưởi!"

 

Sau khi chứng minh với Tô Hiểu rằng tôi không liên quan đến chuyện đó, chúng tôi trở thành những người bạn bí mật.

 

Hôm ấy, trời đổ mưa như trút nước.

 

Tô Hiểu chạy vội ra khỏi phòng dụng cụ, dáng vẻ hoảng loạn.

 

Tôi nghi ngờ, liền lặng lẽ theo sau.

 

Đến khi tôi bắt kịp cô ấy, tôi nhìn thấy trên đồng phục của cô ấy có vết máu.

 

Cô ấy run rẩy, nước mắt lăn dài trên má, nghẹn ngào nói:

 

"Đừng lại gần tôi... Tôi dơ lắm.

 

Các người—đám con nhà giàu các người càng bẩn thỉu hơn!

 

Cô và Hạ Vân Chu đều là một loại người!""

 

Tôi chết lặng.

 

Nhìn vết bầm tím trên cánh tay, dấu vết đỏ rực trên cổ, tôi hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.

 

Tô Hiểu ném một tờ giấy xuống đất, giọng cô ấy nghẹn ngào:

 

"Là cô hẹn tôi đến phòng dụng cụ đúng không?!"

 

"Tôi… Không…!"

 

Tôi sững người.

 

Tờ giấy ướt đẫm trong mưa, nhưng dòng chữ trên đó vẫn có thể nhận ra—

 

Đó chính là chữ viết của tôi.

 

Nhưng tôi biết rõ, nó đã bị cắt dán từ nhiều mẩu giấy khác nhau.

 

Tôi có thể ngay lập tức đoán ra ai là kẻ đứng sau.

 

Người duy nhất có thể tiếp cận đồ đạc của tôi trong nhà—chính là Giang Ninh.

 

Tôi run rẩy đưa tay ra, sợ rằng cô gái yếu ớt trước mặt sẽ xô tôi ra.

 

"Tô Hiểu… Cô tin tôi đi.

 

Tôi không hề làm chuyện này.

 

Là chúng ta đều bị gài bẫy."

 

Tôi cắn chặt răng, khẽ nói:

 

"Tôi có một kế hoạch báo thù.

 

Nhưng nó sẽ kéo dài rất lâu.

 

Cô có muốn cùng tôi thực hiện không?"

 

Dưới cơn mưa tầm tã, mái tóc cô ấy ướt sũng, dính chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt.

 

Xung quanh chỉ có hai chúng tôi.

 

Cô ấy chậm rãi vươn tay, đôi tay lạnh buốt siết chặt lấy tay tôi.

 

Sau hôm đó, Tô Hiểu chính thức hẹn hò với Hạ Vân Chu, cả trường rộ lên vô số tin đồn về hai người họ.

 

Giang Ninh lật sách của tôi, giọng cay nghiệt:

 

"Đúng là đồ vô dụng, người cô thích còn chẳng thèm thích cô!"

 

Tôi ngẩng đầu trừng hắn, nhưng biết rằng, ở cái tuổi này, tôi chẳng thể đe dọa được hắn.

 

"Sau này, nếu Tô Hiểu thật sự trở thành bà Hạ, cô nghĩ xem, liệu cô ta có quay lại trả thù cô không?"

 

"Tốt nhất là cô ngoan ngoãn học hành, sau này gả cho một người tử tế đi!"

 

Giang Ninh hờ hững quăng sách vở của tôi xuống đất, sải bước ra khỏi phòng, hắn biết rõ, cha tôi sẽ luôn đứng về phía hắn.

 

Tôi bình tĩnh nhìn theo bóng lưng hắn, nhẹ giọng thì thầm:

 

"Giang Ninh, sư tử khi đã nhắm được con mồi, sẽ lặng lẽ phục kích, chỉ đợi thời cơ thích hợp để cắn đứt cổ hắn.

 

Chúng ta còn dài ngày phía trước."

 

Dưới sự hướng dẫn của tôi, Tô Hiểu giữ khoảng cách với Hạ Vân Chu, lúc gần lúc xa, lúc lạnh nhạt, lúc dịu dàng, khiến hắn chìm đắm không lối thoát.

 

Còn tôi, tôi bí mật tiết lộ chuyện này với mẹ Hạ.

 

Bà ta cưng chiều con trai mình hơn tất cả, nên khi biết chuyện, bà ta đã gọi Tô Hiểu ra gặp riêng ngay sau kỳ thi đại học.

 

Tô Hiểu cầm tấm thẻ ngân hàng, nước mắt rưng rưng, giọng run rẩy nhưng kiên quyết:

 

"Tôi và Vân Chu là tình yêu đích thực!

 

Bác làm vậy là xúc phạm tình cảm của chúng tôi!

 

Xin bác mang tấm thẻ này đi!""