Chương 4 - Tôi Chỉ Muốn Uống Cà Phê Chứ Không Muốn Ly Hôn

12

Nghe tôi nói xong, sắc mặt Cố Tầm tái mét.

So với lúc nãy thì đúng là giống bệnh nhân hơn thật.

Lại bắt đầu diễn tiếp rồi à?

Anh ta liếc mắt ra hiệu cho bạch nguyệt quang đi ra ngoài.

Sau đó mới lên tiếng:

“Đúng, anh giả bệnh.”

“Anh thật sự không hiểu, tại sao em lại không yêu anh nữa.

“Chỉ vì mấy người trẻ hơn ngoài kia à?

“Em còn nói anh ‘màu đậm mùi nồng’, nhưng lúc bình thường nó đâu có đậm màu đâu, anh còn tự ngửi thử rồi mà, chẳng có mùi gì cả.

“Anh còn đi hỏi bác sĩ xem có làm trắng được không, bác sĩ bảo chẳng cần thiết.

“Những ngày này anh đã nghĩ thông rồi — em chỉ tìm cớ để chối bỏ anh thôi. Phụ nữ khi đã hết yêu, cái gì cũng có thể lấy làm lý do.”

Nói xong, anh ta thở dài, rồi tiếp tục:

“Nhưng anh không cam lòng.

“Nghĩ tới chuyện em ở bên người khác, lòng anh đau không chịu nổi.

“Sao em có thể ‘ăn trong bát, nhìn trong nồi’ chứ?

“Những ngày này anh mất ngủ suốt đêm.

“Mãi đến gần đây anh mới nghĩ thông.

“Cho dù em có muốn tìm người khác cũng không sao, anh nhất định sẽ không ly hôn.

“Chẳng phải trong ngôn tình tổng tài nào cũng có người ‘vì yêu mà làm tiểu tam’ đó sao, anh — Cố Tầm — cũng có thể làm!”

Nói xong, đúng lúc hai hàng nước mắt của anh ta chảy xuống.

Anh ta rưng rưng nhìn tôi:

“Vợ à, chúng ta có thể đừng ly hôn không?”

13

Tôi bị Cố Tầm nói đến choáng váng.

“Người ngoài” ấy hả?

Người nào cơ?

Còn nói tôi “ăn trong bát, nhìn trong nồi”.

Trời đất quỷ thần ơi, tôi thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga nữa!

Trong đầu tôi tua lại thật nhanh từng câu từng chữ mà Cố Tầm vừa nói.

Thật sự không nghĩ ra nổi có chỗ nào khiến anh ấy hiểu lầm như vậy.

Nhưng trong mắt Cố Tầm, tôi lúc này cứ như bộ dạng lạnh lùng, quyết tâm đòi ly hôn cho bằng được.

Cố Tầm càng khóc dữ hơn, vừa khóc vừa bước lại gần, nước mắt lã chã hôn lên mắt tôi:

“Tiểu Ninh, vợ à, Ninh Ninh, em nói gì đi chứ!”

14

“Cố Tầm, có phải anh lại không muốn chia tài sản nên mới vu oan cho tôi vậy không?”

Nghĩ mãi tôi cũng chỉ nghĩ ra được mỗi lý do này.

Chứ không thì sao Cố Tầm lại lật ngược trắng đen như thế?

“Rõ ràng là bạch nguyệt quang của anh sắp về nước, anh muốn ở bên cô ta.

“Giờ còn quay sang đổ thừa tôi là ‘ăn trong bát, nhìn trong nồi’?”

Cố Tầm ngơ ngác nhìn tôi:

“Bạch nguyệt quang? Bạch nguyệt quang nào?”

Thấy anh ta còn giả vờ ngốc nghếch, tôi tức đến mức không biết trút vào đâu.

Trước giờ tôi đâu phát hiện ra Cố Tầm lại giỏi bịa chuyện như thế này!

“Chính là cô gái lúc nãy ra ngoài đó! Không phải cô ấy là mối tình đầu, bạch nguyệt quang của anh à?”

“Hả?”

Cố Tầm ngạc nhiên hết cỡ.

“Đó là em họ anh mà! Tên cô ấy là Bạch Nguyệt! Lấy đâu ra bạch nguyệt quang chứ!”

Nói xong, anh ta lại muốn nhào về phía tôi, nhưng tôi đã đưa tay chặn lại.

“Bớt lừa đi! Đến cháu trai của anh còn nói anh có một bạch nguyệt quang đang ở nước ngoài.”

Cố Tầm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới bừng tỉnh:

“Tiểu Ninh! Anh chưa bao giờ có bạch nguyệt quang nào hết. Nếu thật sự có, thì người đó chỉ có thể là em!

“Ngày trước Bạch Nguyệt vì thất tình nên ra nước ngoài, anh với đám bạn có nói là ra sân bay tiễn cô ấy.

“Không ngờ mấy đứa bạn truyền miệng mãi thành ‘anh tiễn bạch nguyệt quang ra sân bay’.

“Anh thấy chuyện này cũng không ảnh hưởng gì nên không giải thích, ai ngờ em lại hiểu lầm.”

Cố Tầm kê cằm vào lòng bàn tay tôi:

“Tiểu Ninh, giờ em có thể đừng ly hôn với anh được không?”

Thì ra từ đầu đến cuối chẳng có bạch nguyệt quang nào cả, tất cả chỉ là hiểu lầm!

Nhưng Cố Tầm vẫn làm vẻ tội nghiệp:

“Vợ à, em có thể bớt tìm trai bên ngoài một chút, nhìn anh nhiều hơn được không?”

Đến lượt tôi ngớ người.

Từ nãy đến giờ, Cố Tầm cứ vu oan tôi có trai bên ngoài.

“Cố Tầm, sao anh cứ nói tôi có người bên ngoài vậy? Tôi không có mà!”

Cố Tầm nhìn tôi đầy ấm ức:

“Vợ à, nếu em không chịu nhận, thì anh sẽ tự ám thị cho mình vậy…”

Nhưng lần này tôi chịu hết nổi rồi — tôi rõ ràng không có!

“Cố Tầm! Anh nói bậy cái gì thế hả! Tôi rõ ràng không có, sao anh lại bịa chuyện về tôi?”

Cuối cùng, sự ấm ức của Cố Tầm bùng nổ:

“Nhưng rõ ràng em nói với Xuyên Xuyên là lần này mẫu nam màu quá đậm, chất lượng không tốt!

“Còn ra ngoài gọi mẫu nam bao nhiêu lần rồi!

“Anh vừa lo cho sức khỏe của em, vừa bị sự chiếm hữu dày vò, em có biết anh đau lòng thế nào không…”

……

Tôi cố nhớ lại mình đã nói gì.

Cuối cùng cũng bừng tỉnh!

Tôi liền giơ tay lên muốn “đập” cho Cố Tầm một trận!

“Chỉ biết khóc thôi, khóc đến mất hết phúc khí luôn rồi!

“Tôi với Xuyên Xuyên đang nói đến cà phê hạt khó xay!

“Còn cái chuyện ra ngoài ‘gọi mẫu’ cũng là gọi cà phê!

“Cố Tầm!

“Anh bị ngốc à?!”

15

Sự thật cuối cùng cũng sáng tỏ, tôi và Cố Tầm nhìn nhau, cả hai đều cạn lời.

Cố Tầm cuối cùng cũng nín khóc mà cười:

“Vợ ơi, anh sắp bị dọa chết rồi hu hu hu, anh cứ tưởng em không cần anh nữa.

“Anh thật sự nghĩ là em chê anh già, khó gần.

“Anh còn nghĩ… không muốn sống nữa hu hu hu.”

Tôi cũng hết nói nổi, không ngờ giữa tôi và Cố Tầm lại có thể xảy ra một hiểu lầm to đùng như vậy.

Suýt chút nữa còn thành ra ly hôn.

Cố Tầm đang định sán lại gần tôi nũng nịu thì tôi chợt nhớ ra một chuyện, liền nghiêm mặt:

“Cố Tầm, đã nói tới đây rồi, tôi còn một chuyện muốn hỏi anh.”

Thấy tôi bỗng nghiêm túc, Cố Tầm căng thẳng đến mức vò góc áo, y như học sinh tiểu học chờ cô giáo gọi trả bài.

“Tại sao lấy nhau ba năm rồi, mỗi tháng chỉ có hai lần? Tại sao lúc nào cũng chỉ lo thỏa mãn bản thân, không quan tâm đến cảm xúc của tôi?”

Vừa hỏi xong, Cố Tầm đã cuống quýt giải thích:

“Vợ à, mỗi lần em đều khóc, anh tưởng em không thoải mái, lại sợ làm em khóc.

“Vợ à, mỗi tháng anh đã phải nhịn rất khổ rồi đó.”

Nghe anh ấy giải thích xong, cả mặt tôi và Cố Tầm đều đỏ bừng.

Không ngờ hai kẻ vốn ít nói lại có thể hiểu lầm nhau nhiều năm như vậy.

Ngay giây tiếp theo, Cố Tầm kéo tay tôi lao ra ngoài.

Bị anh kéo đột ngột, suýt chút tôi ngã, may mà được anh vòng tay ôm chặt.

“Cố Tầm, từ từ nào, đi đâu vậy?”

Giọng anh cười khẽ bên tai tôi:

“Vợ ơi, mình mau về nhà đi, anh lâu lắm rồi chưa thấy em khóc đó.”

16

Không ngờ vừa mới xuống dưới sảnh bệnh viện, hai chúng tôi lại gặp Cố Vũ Chi — cháu trai của Cố Tầm.

Cố Vũ Chi cũng tới thăm “bệnh nhân” Cố Tầm, chỉ là vừa thấy chú mình thì chẳng buồn chào hỏi.

Ngược lại vừa nhìn thấy tôi là mắt sáng rỡ, suýt chút nữa quỳ xuống luôn:

“Thím ơi, Xuyên Xuyên không nghe điện thoại em, còn chặn luôn em rồi, thím làm ơn giúp em liên lạc với chị ấy đi.”

Nhìn thấy Cố Vũ Chi là tôi đã thấy bực rồi:

“Cố Vũ Chi, cậu vừa mới quen Xuyên Xuyên đã dắt người khác đi mở phòng, giờ còn mặt mũi nhờ tôi giúp liên lạc à?”

Nghe vậy, Cố Tầm suýt đứng không vững.

“Tôi… tôi…” anh lẩm bẩm:

“Mở phòng? Anh không có mà! Chẳng qua hôm đó uống say, cô Bạch Nguyệt đưa anh về khách sạn, Xuyên Xuyên hiểu lầm nên không thèm để ý tới anh nữa!”

Cố Vũ Chi vội vàng giải thích:

“Thím ơi, Bạch Nguyệt là cô út của em mà! Hôm đó về nước, bọn em ra bar đón cô ấy, thật sự không có làm gì có lỗi với Xuyên Xuyên đâu!

“Xin thím đó, giúp em liên lạc với chị ấy đi!”

Tôi và Cố Tầm nhìn nhau cười — thì ra Cố Vũ Chi và Xuyên Xuyên cũng cùng cảnh ngộ với chúng tôi.

Cả hai cũng bị cái tên Bạch Nguyệt này làm cho quay mòng mòng.

Gọi điện giải thích rõ cho Xuyên Xuyên xong, tôi định đứng đó chờ cô ấy tới.

Nhưng vừa cúp máy, tôi đã bị Cố Tầm kéo đi:

“Vợ à, chuyện của bọn họ để họ tự giải quyết.

“Giờ mình về nhà đóng cửa, giải quyết chuyện của hai chúng ta đi.”

Ngoại truyện của Cố Tầm

Lần đầu tiên đi xem mắt, tôi gặp được cô gái mà tôi muốn bảo vệ cả đời.

Từ lúc yêu đến khi kết hôn, mọi thứ đều rất suôn sẻ.

Nhưng không ngờ mới kết hôn ba năm, cô ấy lại đi tìm mẫu nam bên ngoài.

Còn chê tôi già, màu đậm.

Nhưng tôi thấy mình cũng ổn mà, rõ ràng tôi còn “mạnh như rồng”.

Bị chất vấn, vợ còn nói chuyện này kéo dài đã mấy năm.

Về mặt sinh lý thì tôi không chấp nhận nổi, nên mới nghĩ đến chuyện ly hôn.

Nhưng trong lòng lại không nỡ rời xa cô ấy.

Tôi giằng xé đau khổ rất lâu.

Cuối cùng quyết định vì yêu mà làm “tiểu tam”.

Đến khi biết tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi chỉ thấy ghét chính sự ngu ngốc của mình.

Ngày thường làm ăn thì quyết đoán, vậy mà chuyện này lại xử lý thành ra thế, suýt nữa mất luôn Diệp Tiểu Ninh.

Tôi quyết định sau này có chuyện gì nhất định phải nói rõ ràng với cô ấy.

Tôi sẽ làm một tổng tài “biết nói” hơn.

[Toàn văn hoàn]