Chương 8 - Tôi Bị Hack Mất Tài Khoản...

Sau khi buộc dây giày xong, Phương Yến Lương đứng dậy, nheo nheo mắt cười với tôi một cái: “Sao em cứ như trẻ con vậy, may là chưa bị ngã.”

Tôi che đi trái tim đang đập loạn nhịp của mình.

Con đường gian nan cuối cùng cũng kết thúc, tôi theo Phương Yến Lương vào nhà anh.

Nói là đến nhà anh làm khách, đúng là làm khách thật. Anh mang túi đồ vào bếp rồi nói là sẽ đãi tôi bữa tối nay rồi đưa tôi về.

Tôi đoán việc này là để câu giờ thôi, chứ ai lại vừa bước vào nhà đã đi ra ngay thì trông kịch quá.

Cho dù có là đang diễn đi chăng nữa thì cũng không thể để dễ dàng bị lộ tẩy được.

Việc nấu ăn trong bếp do Phương Yến Lương bao hết, tôi chỉ việc ngồi đó nhìn anh bận rộn thôi.

Phương Yến Lương lúc nấu ăn lại toát ra một sự quyến rũ khác lạ, tôi nhìn người đàn ông này và thầm nghĩ chắc cả đời này tôi sẽ không thoát ra khỏi cái hố này mất.

Tôi quyết định sẽ nghe lời bạn thân nói mà chủ động xuất chiêu trước, tôi hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”

Anh đáp: “Không.”

Anh lại nói thêm: “Nhưng đã có người mình thích rồi.”

Ngay lúc đó, ngọn lửa nhỏ mà tôi vừa nhóm lên bỗng chốc bị dập tắt một nửa.

Bữa ăn của tôi và Phương Yến Lương kết thúc trong bầu không khí buồn vui lẫn lộn.

Trên đường đi xuống bãi đậu xe, anh nghe một cuộc điện thoại rồi nói với tôi một tin tức không tốt cũng chẳng xấu.

Anh nói: “Tầng dưới còn có những hãng truyền thông khác, có thể em phải ở lại nhà anh một đêm rồi.”

Tôi ngay lập tức hiểu ý của anh ấy.

Nếu tôi ở lại một lúc rồi rời đi ngay thì các phương tiện truyền thông khác sẽ lập tức đưa tin, mối quan hệ gây tranh cãi này có thể sẽ lại được đưa lên mặt báo.

Dù sao cũng đang là giai đoạn yêu đương mặn nồng mà, làm gì có cặp đôi nào mà không ngủ lại nhà đối phương đâu.

Anh nói: “Nếu em không muốn thì không ở lại cũng được.”

“Ở lại.”

Tôi nói: “Em ở lại.”

Nhà của Phương Yến Lương rất lớn, có rất nhiều phòng, tìm đại một phòng nào đó để ở thì cũng chả khác mấy với việc ngủ ở nhà tôi.

Tôi cố ép mình nghĩ như vậy nhưng lại không tài nào ngăn nổi trí tưởng tượng đang bay cao bay xa của mình.

 

Đặc biệt lại còn là Phương Yến Lương, nam thần mà ngày trước tôi còn chẳng dám mơ tưởng tới thì giờ phút này lại đang bận trước bận sau trước mặt tôi.

“Dép ở đây, có thể hơi lớn, đồ vệ sinh cá nhân đều là đồ mới, em cứ dùng thoải mái, cần gì cứ nói với anh.”

Anh ấy dừng một chút, hai má hồng lên một cách đầy mờ ám: “Nếu em muốn tắm rửa thay quần áo thì cứ nói kích cỡ cho anh là được, anh sẽ nhờ người mang đến.”

Khi anh chậm rãi nói xong câu này, vành tai anh đã đỏ bừng.