Chương 12 - Tôi Bị Hack Mất Tài Khoản...
Lúc này trông anh vừa có chút cứng đầu của thời niên thiếu vừa có chút ngây ngốc.
Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Anh biết ngay mà, gu của em không đến nỗi nào đâu, sao lại có thể không thích anh mà lại đi thích Hình Lượng được.”
Tôi cười lớn.
Anh và tôi ôm nhau nằm trên ghế số pha, kể về những năm tháng mà chúng tôi nhung nhớ lẫn nhau.
Tôi kết luận một câu: “Vẫn cứ là phải cảm tạ tên lừa đảo đó, không thì biết đến bao giờ mới nói ra được như thế này đây.”
Anh ấy đáp: “Không đâu, buổi họp lớp tháng tới anh định đi tìm em đó.”
“Kể cả khi em vẫn thích Hình Lượng à?”
Anh nghiêm túc gật đầu: “Kể cả khi em vẫn thích Hình Lượng.”
Nam thần không thể chạm tới bỗng trở thành người bạn trai yêu tôi sâu đậm, tôi đã cố gắng hết sức để thích nghi với sự tương phản tột độ này.
Tôi hỏi anh ấy: “Có phải anh cố tình sắp xếp việc đóng giả làm người yêu không?”
Anh im lặng, tôi lại nói tiếp: “Người nổi tiếng mà gặp tin đồn tình ái thì thường lên tiếng thanh minh, không có ai chọn cách thừa nhận như anh đâu.”
Anh cười một tiếng: “Em cũng đoán ra rồi mà còn hỏi à?”
Đó còn không phải là vì muốn anh ấy nói thích tôi, để ý đến tôi à, giúp tôi cảm thấy những việc này chân thật hơn.
Phương Yến Lương ôm lấy tôi từ phía sau, vùi đầu vào hõm cổ của tôi và nói: “Ừm, muốn em làm bạn gái anh, kể cả là đóng giả cũng được.”
Tôi cười mãn nguyện.
Tôi lại tò mò: “Vậy tại sao hôm đó chị Phan Châu lại làm rầm rộ thế?”
Hôm đó đến nhà tôi có tận năm người, quản lý, trợ lý và cả luật sư nổi tiếng, cứ như đang đánh một trận lớn lắm vậy đó.
Anh nói: “Mấy năm nay anh có dính xì căng đan với mấy sao nữ khác. Mặc dù không có gì là thật nhưng Phan Châu nghĩ là điều này về lâu về dài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh. Tốt nhất là công khai bạn gái luôn, thế thì sẽ chẳng có cô nào dám đến gần nữa.”
Tôi gật đầu.
Showbiz quá phức tạp, nó nằm ngoài nhận thức của tôi.
Tôi lặng lẽ nép vào trong lòng anh, chợt nghe anh đưa ra yêu cầu: “Em nói lại lần nữa rằng em thích anh đi.”
“Lần này là lần thứ ba trong tối nay rồi đấy.” Tôi đáp.
“Anh vẫn chưa tin được.”
Anh nói: “Em nói lại lần nữa đi, dỗ anh đi.”
“Em thích anh.”
Anh đặt một nụ hôn lên khóe miệng tôi thì thầm: “Anh cũng thích em.”Ngày hôm sau, lúc tôi rời khỏi nhà của Phương Yến Lương thì đã là ba giờ chiều.
Thật ra tôi với anh ấy không có làm gì hết.
Chỉ là do tối hôm trước nói chuyện với nhau trễ quá, cứ nói với nhau là thích đối phương lắm, rề rà mãi cuối cùng lại đi ngủ muộn.