Chương 10 - Tôi Bị Hack Mất Tài Khoản...

Có lẽ cô ấy đã nhìn thấu nhưng ý nghĩ của tôi dành cho Phương Yến Lương nên hôm đó lúc tan học cô ấy đã chặn đường tôi và hỏi là tôi có ý gì với anh không.

Đúng lúc đó tôi lại nhìn thấy Phương Yến Lương đi ngang qua, làm sao mà tôi lại dám nói tôi có ý với anh được chứ.

Lại còn là thừa nhận trước mặt một cô gái ưu tú như vậy nữa.

Tôi thoáng thấy một bóng người, thản nhiên nói: “Tôi không thích, tôi thích Hình Lượng.”

Trong lòng tôi có chút thê lương vì sự hèn nhát và rụt rè của mình lúc đó.

Phương Yến Lương nói: “Hồi đó, anh định tỏ tình với em.”

Hai mắt của tôi bỗng nhiên mở to ra hết cỡ.

“Anh thích em?” Tôi sửng sốt hỏi lại anh ấy.

Anh bất đắc dĩ cười và nói: “Biểu hiện thì có vẻ không rõ ràng lắm nhưng biệt hiệu thì rất rõ ràng đấy.”

“Anh nghĩ cũng có khá nhiều fan đoán ra được rồi.”

Những dòng bình luận tôi đã đọc nay lại lướt qua tâm trí tôi.

“57” có nghĩa là “Vợ anh”.

*Dùng giao diện phím chín ô nhấn “57” thì chữ “bà xã” sẽ xuất hiện.

*Bàn phím điện thoại cũ gồm chín ô, phím “5” là chữ “l” còn phím “7” là chữ “p” suy ra là “lp” viết tắt của “lǎopó” nghĩa là bà xã/vợ.

Trời ạ!!!

Tôi thấy mình sắp phát điên luôn rồi.

Sao mà tôi lại dám nghĩ như thế chứ.

Có ăn gan hùm, uống mật gấu thì tôi cũng chả dám nghĩ như vậy nữa!

“Đúng như họ đoán, nhưng mà…dù sao thì nó cũng rất xứng đôi với biệt hiệu mà em đặt cho anh.”

Anh nói: “Đặt biệt hiệu như thế thật ra anh cũng có chút xấu hổ đấy, dù sao thì em cũng thích Hình Lượng mà, vừa hay chỉ cần ấn phím 5 và phím 7 là ra được hai chữ kia rồi nên anh dùng nó luôn.”

Hóa ra không phải là biệt hiệu chữ số đặt bừa cho người qua đường.

Tôi đang trong cơn mê, lại nghĩ đến chữ A đó.

Tôi hỏi: “Còn biệt hiệu trên WeChat thì sao?”

“Đặt như thế thì mỗi lần mở danh bạ WeChat thì anh sẽ thấy em đầu tiên.”

Anh tiếp tục: “Anh đang tự cho mình dũng khí để liên lạc lại với em, kể cả khi em không thích anh đi chăng nữa.”

Tôi đang nghi ngờ tất cả những gì mình nghe được vào lúc này.

“Anh thích em, sắp được gần mười năm rồi.”

Anh chậm rãi nói: “Lúc nhìn thấy tin nhắn em gửi đến, hai tay giấu dưới gầm bàn của anh run lên bần bật. May mà sóng trực tiếp kịp thời cắt ngang, nếu không anh cũng không biết nên giả vờ không có chuyện gì như thế nào nữa.”

“Kết quả lại là tài khoản bị hack.” Anh lại cười bất đắc dĩ.

“Nhưng cũng phải cảm ơn tên lừa đảo kia. Nếu không thì anh đã không dám nhìn thẳng vào tình cảm này.”

Anh dừng một lúc lâu, thận trọng hỏi: “Nếu em đã từng đặt biệt hiệu cho anh là “Ông xã”, thì em cũng từng thích anh mà đúng không?”