Chương 8 - Tô Vãn Vãn và Cuộc Chuyển Nhượng Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Vãn Vãn, đợi đã.”

Phía sau vang lên giọng Giang Nghiễn Lâm tôi dừng bước quay lại.

Anh ta đuổi theo, trên mặt vẫn còn nét căng thẳng của buổi xin lỗi vừa rồi.

“Anh còn chuyện gì?” Tôi bình tĩnh hỏi.

“Anh muốn nói chuyện riêng với em.”

Tôi nhìn đồng hồ:

“Tôi còn việc phải làm, có gì thì nói ở đây đi.”

Giang Nghiễn Lâm nhìn tôi thật sâu:

“Vãn Vãn, anh thừa nhận ba năm qua anh đã không đủ tốt với em, bỏ quên cảm xúc của em. Nhưng giữa chúng ta… chẳng lẽ không còn chút cơ hội nào sao?”

“Anh nghĩ sao?” Tôi hỏi ngược lại.

Anh ta mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Anh hiểu rõ, có những chuyện một khi đã xảy ra, sẽ không thể cứu vãn.

“Vãn Vãn, anh hy vọng em hạnh phúc.”

Cuối cùng anh chỉ nói vậy.

“Cảm ơn, tôi sẽ hạnh phúc.” Tôi gật đầu.

“Giang Nghiễn Lâm mong anh và Lâm Thi Vũ cũng hạnh phúc.”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không ngoảnh lại.

Một tuần sau, công ty tư vấn đầu tư của tôi chính thức thành lập, tên là Trần Quang Investment, mang ý nghĩa khởi đầu mới.

Cố Bắc Thần với vai trò đối tác pháp lý đã giúp tôi hoàn tất mọi thủ tục đăng ký.

Chúng tôi thuê một văn phòng 100m² ở trung tâm thành phố, tuy không lớn nhưng được bài trí ấm cúng.

“Vãn Vãn, hợp đồng với Tập đoàn Hoa Nam đã ký xong, dự án chính thức khởi động.”

Cố Bắc Thần vui vẻ:

“Thương vụ đầu tiên của chúng ta là 3 triệu phí tư vấn — khai trương quá thuận lợi.”

Tôi cũng mừng, con số này vượt ngoài mong đợi.

“Bắc Thần, chúng ta cần tuyển thêm nhân sự chuyên môn. Anh xem có ứng viên phù hợp không?”

“Tôi đang liên hệ rồi, có vài người bạn học làm trong ngành đầu tư, rất có kinh nghiệm.”

Đang bàn về kế hoạch phát triển công ty, lễ tân gõ cửa:

“Tổng giám đốc Tô, bên ngoài có cô Lâm muốn gặp.”

Tôi và Cố Bắc Thần liếc nhau — chắc là Lâm Thi Vũ.

“Mời vào.”

Lâm Thi Vũ bước vào, hôm nay ăn mặc giản dị, không còn vẻ hào nhoáng trước kia, trông tiều tụy hẳn.

“Tô Vãn Vãn, chúc mừng cô mở công ty.”

Giọng cô ta bình thản, không nghe ra cảm xúc.

“Cảm ơn, mời ngồi. Cô Lâm đến có việc gì?”

Lâm Thi Vũ ngồi xuống, im lặng một lúc rồi nói:

“Tôi muốn nhờ cô giúp một việc.”

“Việc gì?”

“Công ty của Nghiễn Lâm đang gặp khó khăn, tôi hy vọng cô có thể vì tình nghĩa vợ chồng mà giúp anh ấy.”

Tôi hơi bất ngờ — không nghĩ cô ta sẽ vì chuyện này mà tìm tới.

“Cô Lâm tôi và Giang Nghiễn Lâm đã ly hôn. Hơn nữa, về mặt pháp lý, chúng tôi chưa từng thật sự là vợ chồng. Nên cái gọi là ‘tình nghĩa vợ chồng’ không tồn tại.”

“Nhưng dù sao hai người cũng sống với nhau ba năm, chẳng lẽ không còn chút tình cảm nào?”

“Tình cảm?”

Tôi cười nhạt.

“Cô Lâm trong lòng Giang Nghiễn Lâm chỉ có một mình cô, chưa từng có tôi. Cô chắc chắn là người rõ điều đó nhất.”

Sắc mặt Lâm Thi Vũ hơi khó coi:

“Chuyện đó là quá khứ, bây giờ Nghiễn Lâm đã thay đổi.”

“Thay đổi?” Tôi nhướng mày, có chút tò mò.

“Anh ta thay đổi thế nào?”

“Anh ta… bây giờ ngày nào cũng say xỉn, công việc công ty cũng bỏ mặc. Cổ phiếu của Giang thị liên tục lao dốc, ngân hàng thì thúc ép trả nợ. Nếu cứ thế này, Giang thị sẽ phá sản.”

Nghe xong, trong lòng tôi không gợn chút sóng nào.

Sự thành bại của Giang Nghiễn Lâm thật sự chẳng còn liên quan tới tôi.

“Cô Lâm những chuyện này cô nên ở bên an ủi anh ta, chứ không phải đến tìm tôi. Dù sao, cô mới là người anh ta yêu thật sự.”

Lâm Thi Vũ bỗng đứng bật dậy, nước mắt lưng tròng:

“Tô Vãn Vãn, tôi xin cô, hãy giúp Nghiễn Lâm Tôi có thể cho cô tiền, rất nhiều tiền.”

“Cô hiểu nhầm rồi.”

Tôi cũng đứng lên:

“Tôi không từ chối vì tiền. Tôi thật sự không thể, và cũng không muốn giúp anh ta. Giữa chúng tôi đã kết thúc rồi, kết thúc hoàn toàn.”

“Tô Vãn Vãn, cô thật sự nhẫn tâm đến vậy sao?”

“Nhẫn tâm?” Tôi khẽ cười:

“Khi Giang Nghiễn Lâm muốn tôi tay trắng ra đi, cô là người đứng cạnh khuyên tôi ‘biết điều’. Giờ đến lượt các người gặp khó khăn, lại nói tôi nhẫn tâm? Trên đời này đâu có lý lẽ như vậy.”

Lâm Thi Vũ im lặng, nước mắt cứ thế rơi.

Tôi nhìn cô ta, chợt thấy có chút thương hại.

Cô ta vì Giang Nghiễn Lâm mà trả giá nhiều đến vậy… nhưng anh ta thật sự xứng đáng sao?

“Cô Lâm tôi khuyên cô một câu.” Giọng tôi dịu đi.

“Rời khỏi Giang Nghiễn Lâm đi, tìm một người thật sự yêu và trân trọng cô. Cô còn trẻ, còn nhiều cơ hội.”

“Cô không hiểu… Tôi yêu anh ấy. Dù anh ấy tay trắng, tôi vẫn muốn ở bên.”

Tôi khẽ thở dài:

“Vậy thì ở bên anh ta. Nhưng đừng mong tôi sẽ mềm lòng.”

Lâm Thi Vũ nhìn tôi, cuối cùng không nói thêm gì, xoay người rời đi.

Cố Bắc Thần ngồi một bên quan sát toàn bộ, đợi cô ta đi mới nói:

“Vãn Vãn, em làm đúng. Có những người, có những chuyện, nên buông là phải buông.”

Tôi gật đầu, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ:

“Ừ, nên buông rồi.”

Một tháng sau, Trần Quang Investment đã đi vào quỹ đạo.

Chúng tôi ký thành công năm dự án, đội ngũ mở rộng lên mười người.

“Tổng giám đốc Tô, Chủ tịch Vương của Tập đoàn Vương muốn hẹn chị bàn một dự án đầu tư mới.”

Trợ lý Tiểu Trương bước vào báo cáo.

Tập đoàn Vương là một trong những doanh nghiệp bất động sản lớn nhất địa phương, nếu ký được dự án này sẽ là cột mốc quan trọng cho sự phát triển của công ty.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)