Chương 2 - Tơ Âm

05.

Từ sau khi mang thai, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi rất đều đặn, tối nay cũng không ngoại lệ.

Khác biệt duy nhất, đó là tôi lén đổ hết cốc sữa nóng mà Lục Nhiên mang đến, sau đó bí mật kết nối camera giám sát trong phòng với phòng phát sóng trực tiếp.

Lục Nhiên lên giường đi ngủ, ôm tôi nói chuyện, còn nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi.

Bao nghi ngờ trong lòng dường như đã được sự chu đáo, ân cần của đối phương che phủ.

Trong tai nghe mini đột nhiên vang lên tiếng Giang Ngư nhắc nhở:

"Đã đi đến bước này, cô cũng không còn đường lui nữa, nghe theo tiếng gọi của con tim đi."

Tôi không thể tự lừa dối lòng mình, một khi sự nghi ngờ của phụ nữ nảy sinh, nó chẳng khác nào đoàn tàu mất khống chế, không thể quay đầu.

Nửa đêm, Lục Nhiên tưởng tôi đã ngủ say, đối phương ngồi dậy, lật chăn, vén váy ngủ của tôi lên.

Làm gì vậy?

Nỗi sợ hãi dâng trào tựa như bị bàn tay bóp nghẹn cổ họng, tôi tiếp tục giả vờ ngủ, không dám thở mạnh.

Lục Nhiên ghé sát đầu vào bụng tôi, nhẹ nhàng nói:

"Kha Kha, anh nghi ngờ cô ta đã cảm nhận được gì đó rồi."

Trong bụng quặn thắt từng cơn, đau đớn muốn ch.ết, tôi khẽ nâng mí mắt, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nhất trong đời.

Một đoạn tóc run rẩy bò ra từ rốn, giống như dây leo quấn quanh ngón tay của Lục Nhiên.

Cùng lúc đó, một âm thanh bỗng phát ra từ chiếc bụng nhô cao của tôi: "Anh trai".

Tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lục Kha, là Lục Kha đã ch.ết kia!