Chương 10 - Tơ Âm

13.

Khoảng nửa năm trước, Lục Nhiên mua lại một nhà máy ngũ cốc đang trên bờ vực phá sản. Sau nhiều lần tra hỏi, tôi mới biết hóa ra tại Lục Kha thích ăn loại ngũ cốc này.

Hiện giờ, nhà máy này để trống, lại còn nằm ở vùng ngoại ô, bên trong có sẵn các thiết bị bảo quản và trữ đông, đúng thật là nơi thích hợp để giấu x.ác!

Tôi mở lại phòng phát sóng trực tiếp, bình luận liên tục hiện ra.

"Dọa ch.ết tôi rồi, chủ phòng không có chuyện gì thì tốt, tôi thật sự còn quỳ dưới đất để cầu nguyện cho cô đấy!"

"Đời này tôi không dám chạm vào tóc giả nữa. Thật sự, nhìn thấy mà phát hoảng."

"May mà đại sư đến kịp, a di đà phật, đại sư quá lợi hại rồi, kiếp này gặp được cô ấy là may mắn!"

Giang Ngư dùng la bàn để chỉ đường, tôi chỉ biết ngoan ngoãn theo sau.

Cuối cùng, đến trước cửa kho đông lạnh, kim trên la bàn dừng lại.

"Chính là chỗ này." Cô ấy chắc chắn.

Vừa đẩy cửa, khí lạnh đã xộc tới.

Ở ngay giữa phòng còn đặt một chiếc quan tài màu đỏ!

Giang Ngưng hít sâu:

"Huyết quan bọc thi, không thể siêu thoát. Lục Nhiên thật sự điên rồi...thế nhưng lại dám dùng m.áu của trẻ con để ám quan, khiến linh hồn người ch.ết không được đầu thai."

Th.i th.ể cô gái được đặt trong quan tài, xung quanh quấn đầy tóc, dày đặc như rong biển, kín kẽ không chỗ hở, trông không khác gì xá.c ướp.

Ngay cả khuôn mặt cũng bị che kín.

Giang Ngư bảo tôi nằm thẳng trên mặt đất. Cô ấy cắn ngón tay, vẽ một bùa chú phức tạp lên bụng tôi.

"Trong lúc tôi dẫn dụ tơ âm ra ngoài, cô nhất định phải niệm chú ngữ này liên tục. Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần."

Tôi hít sâu, nhanh chóng nằm xuống.

Chờ đối phương làm phép, cơn đau quen thuộc ở bụng lại nhói lên.

Tơ âm chầm chậm bò ra từ cuống rốn, quấn quanh kiếm gỗ.

Miệng tôi lẩm bẩm niệm chú ngữ, cuối cùng khi chỉ còn ba câu, tôi đột nhiên dừng lại.

"Cô Giang, tôi muốn hỏi cô một vấn đề."

Giang Ngư đã đổ mồ hôi đầm đìa, cả người còn đang vật lộn với tơ âm:

"Có chuyện gì lát nữa nói sau, cô mau niệm chú tiếp đi!"

Bình luận oanh tạc, đều đang thúc giục.

"Mau niệm đi chứ, có cái gì phải hỏi nữa? Phân rõ nặng nhẹ quan trọng trước được không!"

"Nhanh lên, tôi cũng gấp đến độ tăng huyết áp đây này, sắp thành công rồi, cô còn do dự cái gì?"

"Đúng đó, người ta sắp không chống đỡ nổi kia kìa!"

Tôi bình tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Giang Ngư.

"Từ lúc tôi nói địa chỉ nhà cho đến khi cô xuất hiện, tính cả thời gian đi thang máy mà chỉ mất 7 phút, cô nhanh thật đấy."

"Từ đầu đến cuối tôi chưa từng nói tên của nhà máy ngũ cốc này."

"Xin hỏi, tại sao cô lại biết nơi này ở đâu?"