Chương 2 - Tình Yêu Trong Thí Nghiệm
Tôi vẫy tay chào anh.
Hàn Trạch Khải gật đầu, đưa hộp lạnh chứa thuốc cho tôi.
“Tế bào em đâu?”
Tôi vội vàng dẫn anh vào phòng lab.
Anh mở ngăn kéo dưới bàn hiển vi rất thành thạo, lấy găng tay đeo vào.
Sau khi khử trùng bằng cồn và xem qua tế bào, thấy tôi nhìn anh như người ngoài hành tinh, anh mới lên tiếng giải thích:
“Hồi năm nhất cao học, tôi từng sang đây học trao đổi một thời gian.”
“Cái này không phải nhiễm mycoplasma, mà là bị nhiễm trùng Black Dot Worm.”
Tôi còn chưa tiêu hóa xong câu trước thì câu sau đã khiến tôi như sét đánh ngang tai.
Tôi lại muốn khóc nữa rồi.
Black Dot Worm – phải dùng thuốc diệt loại đó riêng biệt, mà nhóm tôi chắc chắn không có.
“Anh ơi… anh có thuốc trị Black Dot Worm không?”
Hàn Trạch Khải nhẹ nhàng đập tan hy vọng của tôi:
“Không có.”
Tim tôi tan vỡ thật sự.
Mặc kệ người trước mặt gần như là người dưng, mắt tôi vẫn đỏ hoe.
Hàn Trạch Khải lại cúi xuống soi tế bào lần nữa, sau đó vừa tháo găng tay vừa quay người bước ra ngoài:
“Đi theo.”
Tôi vừa đi vừa khóc thầm, ngoan ngoãn bám theo sau.
Ra khỏi lab, anh lấy điện thoại gọi:
“Tôi nghe anh gọi người bên kia là ‘anh Lý’, hỏi có còn hàng không, lấy được liền không.”
Hai phút sau, anh quay đầu lại nhìn tôi:
“Giờ mình đến chỗ bên cung cấp thuốc.”
Tôi biết rõ mấy chỗ cung cấp hóa chất đó đều nằm ở khu công nghệ cao, cách trường khá xa.
“Nhưng lab em 11 giờ đóng cửa rồi…”
Với mấy tế bào sắp chết kia thì thời gian là mạng sống.
Chờ đến sáng mai mới cứu chắc chẳng còn gì để cứu.
Hàn Trạch Khải vẫn bình tĩnh đến đáng sợ:
“Tôi có xe, giờ còn một tiếng hai mươi phút, kịp.”
Xe anh đậu ngay dưới tòa nghiên cứu.
Trên đường đi, tôi bỗng nhớ tới một câu nói:
“Người đàn ông quyến rũ nhất là người có khả năng giải quyết vấn đề.”
Cái đầu mê trai của tôi bắt đầu rối loạn.
Tôi cố trấn tĩnh, lại bắt đầu lo cho đám tế bào đáng thương.
Hàn Trạch Khải lái xe như bay, khi cầm được thuốc về đến lab thì vừa tròn một tiếng.
Tôi cảm ơn rối rít, anh từ đầu đến cuối vẫn mặt lạnh tanh như thường.
Chỉ lúc rời đi, anh buông một câu:
“Tế bào này giá trị cao, cứu được thì cố mà cứu.”
Tôi lúc đó mới hiểu ra – vì sao trước giờ chưa từng nghe ai nói Hàn Trạch Khải nhiệt tình giúp người.
Thì ra là vì anh ấy là dân nghiên cứu – đồng cảm với dân nghiên cứu.
Cứu xong đám tế bào, tôi về lại ký túc xá, nhớ lời sư tỷ dặn, bắt đầu tra trên Xiaohongshu cách để rèn luyện tinh thần “mặt dày vô địch”.
3
Tôi nghiên cứu suốt ba ngày, vẫn không hiểu phải bắt đầu từ đâu.
Sư tỷ tức đến mức nhảy dựng lên:
“Biết gõ chữ không? Biết gửi tin nhắn không?”
Tôi do dự:
“Nếu anh ấy chặn em thì sao?”
“Thế em biết đi không? Đi thẳng sang lab anh ấy mà hỏi!”
Tôi vẫn còn chần chừ:
“Như thế… mất mặt quá…”
Sư tỷ tức đến mức muốn xỉu, ánh mắt như mất hết niềm tin vào cuộc đời:
“Em là cung Xử Nữ à?”
Tôi lắc đầu.
“Thế thì còn sĩ diện gì nữa?!”
Nhưng thật ra cung mọc của tôi đúng là Xử Nữ.
Hai chữ “sĩ diện” như theo tôi suốt cả cuộc đời.
Thích ai cũng không dám tỏ tình, cũng không dám theo đuổi, vì bị từ chối thì… không giữ được thể diện.
Thế là chỉ dám chơi trò đơn phương.
Cô sư tỷ học năm hai ở lab bên lại bắt đầu lên cơn:
“Há há, tuyệt vời thật đấy, hôm nay cũng chẳng làm được cái gì cả~”
Sư tỷ tôi chỉ tay vào “con điên” đó:
“Thấy chưa? Em cứ tiếp tục giữ sĩ diện đi, năm sau cũng sẽ như thế, chẳng còn thể diện nào đâu.”
Tôi sợ quá, mồ hôi lạnh vã ra sau lưng, lập tức rút điện thoại nhắn tin cho Hàn Trạch Khải.
“Anh ơi, anh có bận không ạ? Em muốn cảm ơn anh lần trước đã giúp em, với cả có vài vấn đề thí nghiệm muốn hỏi anh luôn ạ.”
Hàn Trạch Khải đang làm thí nghiệm, mãi hai tiếng sau mới trả lời.
“Anh đang ở viện nghiên cứu sinh học, em qua đây nhé.”
Trước khi đi, tôi còn quay về ký túc xá makeup nhẹ, thay đồ luôn cho chắc.
Đúng giờ cơm nên phòng nghỉ trong viện vắng tanh, chỉ có mình Hàn Trạch Khải đang ngồi trước máy tính xem dữ liệu.
Tôi cầm ly trà sữa bước tới trước mặt anh.
“Anh ơi——”
Hàn Trạch Khải ngẩng đầu, theo phản xạ xoay nhẹ cổ.
Trai đẹp mà làm gì cũng đẹp mắt ghê!
Tôi vội vàng quay đầu đi, hai tay dâng trà sữa lên.
Hàn Trạch Khải đưa tay chạm vào ly, rồi lại nhìn tôi.
Ánh mắt ấy… sao trông như đang nhìn con lợn?
“Trời ba mấy độ thế này mà em mua trà sữa nóng cho anh à?”
Tôi đơ vài giây.
Vì đang trong kỳ nên tôi chỉ nghĩ đến bản thân, quên khuấy mất anh.
“Hay… để em mời anh đi ăn nha?”
Ai mà dễ rủ như vậy được.