Chương 3 - Tình Yêu Trong Đêm Tân Hôn

8

Bên ngoài xe, thư ký của Lục Chu – Trần Hạo – đã mở cửa chờ sẵn.

Thấy tôi, anh ta còn nở nụ cười thân thiện chào hỏi.

Xem ra mấy bình luận trước nói đúng, Lục Chu mấy năm nay đúng là không có lấy một bóng hồng bên cạnh, đến cả thư ký cũng là nam.

Tôi đáp lại Trần Hạo bằng một nụ cười tươi rói.

Quay sang thì bắt gặp ánh mắt âm u của Lục Chu, giây tiếp theo, anh lập tức buông tay tôi ra, tự mình lên xe trước.

Tôi có làm gì sai sao?

Sao tâm trạng của người này cứ lên xuống như mấy ngày “đèn đỏ” thế?

Lên xe rồi, tôi giận dỗi lườm anh một cái.

Người đàn ông đó chẳng thèm để ý, bắt đầu trao đổi công việc với Trần Hạo.

Khi Trần Hạo hỏi có cần về công ty luôn không, vì một tiếng nữa sẽ có cuộc họp cấp cao, Lục Chu như suy nghĩ một chút rồi nói:

“Gần đây mọi người vất vả rồi, tan làm sớm đi, nghỉ ngơi một chút. Cuộc họp để mai.”

Câu nói vừa dứt, Trần Hạo lập tức ngẩng đầu khỏi laptop, tròn mắt nhìn Lục Chu như không tin vào tai mình.

Nếu không phải tai tôi bình thường, chắc cũng tưởng vừa rồi anh ấy nói “sa thải cả phòng”.

Đến bác tài Vương ngồi phía trước cũng không nhịn được mà liếc anh qua gương chiếu hậu.

“Gì vậy? Không muốn nghỉ à?”

Giọng Lục Chu trầm thấp hẳn đi.

“Không, không đâu, tôi gọi mọi người nghỉ liền!”

Trần Hạo nói xong còn sợ anh đổi ý, lập tức lấy điện thoại ra gọi, tay run run không thôi.

Trong lúc đó, anh còn lén liếc nhìn tôi bằng ánh mắt cảm kích.

Tôi chẳng hiểu mình làm gì mà được cảm ơn, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu lại với anh.

Không cần đoán cũng biết, để có được thành tựu như hiện tại họ nhất định đã phải nỗ lực rất nhiều.

Tôi quay lại nhìn thì thấy Lục Chu đang cau mày nhìn tôi.

Tôi lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, đưa tay nắm lấy tay anh đang để bên cạnh.

Lục Chu ngây người một lúc, mắt dán chặt vào khóe môi đang cong lên của tôi, cuối cùng mím môi quay đi, không nhìn tôi nữa.

Nhưng tay thì vẫn không rút ra.

Bình luận:

【Cứu tôi với, chắc chắn tôi bị nữ phụ và phản diện bỏ bùa rồi, sao mà mấy cái tương tác nhỏ như vậy nhìn cũng thấy ngọt thế này trời?】

【Phản diện đang cố hết sức kiềm chế không hôn nữ phụ đấy, tình yêu thực sự không phải là phóng túng mà là kiềm nén.】

【So với phản diện biết kiềm chế này thì nam chính bên kia chỉ biết ép nữ chính để thỏa mãn mình đúng là không bằng được. Tác giả ơi, để phản diện sống đi, cho họ một cái kết đẹp được không?】

【Không được đâu, ánh hào quang nam chính là không thể chối bỏ, phản diện cuối cùng vẫn phải chết thôi.】

Đọc đến dòng cuối cùng, tim tôi chợt thắt lại, bàn tay đang nắm tay Lục Chu cũng bất giác siết chặt thêm.

Tôi nhất định sẽ không để Lục Chu gặp chuyện gì.

9

Về đến nhà, Lục Chu vừa vào cửa đã thấy căn nhà được trang trí hoàn toàn mới, bước chân thoáng khựng lại.

Nhưng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi lên lầu.

Tôi cũng đi theo, thấy anh cả đường chẳng hỏi gì, thì vui vẻ vào phòng thay đồ.

Lúc bước ra, tôi thấy anh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, cầm tạp chí đọc.

Tôi đi tới bàn trang điểm, bắt đầu chải đầu.

Phía sau chợt vang lên giọng Lục Chu:

“Quần áo đâu?”

Tôi ngơ ngác hỏi:

“Cái gì cơ?”

Người đàn ông hơi ngập ngừng một chút rồi mới mở miệng:

“Không phải em nói đã mua nhiều ‘đồ nhỏ’ để mặc cho anh xem sao?”

Bình luận:

【Tôi biết ngay mà! Phản diện đột nhiên cho nghỉ sớm, thì ra là không kìm được muốn về xem nữ phụ mặc đồ nhỏ cho mình.】

【Từ lúc phản diện ngồi ở ghế sofa trong phòng ngủ là tôi thấy không bình thường rồi, tạp chí thì cầm ngược, mắt cứ liếc về phía phòng thay đồ, giả vờ cũng không nổi nữa.】

【Dù nữ phụ không mua cũng chẳng sao, phòng kế bên phản diện mua sẵn cả đống đồ nhỏ và đồ chơi rồi, đủ hai người chơi cả tháng!】

Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

Lục Chu bây giờ chơi mấy trò táo bạo vậy hả?

Chưa kịp xoay người lại thì đã thấy Lục Chu từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã vòng tay bế bổng tôi đặt ngồi lên bàn trang điểm.

Cơ thể nóng rực của người đàn ông áp sát vào tôi, hơi thở nóng hổi phả lên vành tai.

“Còn tưởng em sẽ mặc ra luôn chứ. Dù gì từ trước đến giờ, chẳng phải em luôn biết cách quyến rũ anh sao?”

Lục Chu nói không sai.

Dù sao… chuyện giữa chúng tôi cũng bắt đầu từ lần tôi chủ động “câu dẫn” anh.

10

Khi đó, Lục Chu là học bá của trường, nam thần lạnh lùng nổi tiếng.

Hai danh hiệu đó cộng lại, đủ để khiến phần lớn nữ sinh ngưỡng mộ anh.

Ngoài ra, anh còn dính một cái nhãn — nghèo.

Gương mặt lạnh lùng điển trai pha thêm chút nghèo khó, càng làm tăng thêm vẻ cô độc dễ thương cảm.

Ban ngày Lục Chu học ở trường, ban đêm đi làm thêm ở quán cà phê để kiếm tiền.

Chỉ tính riêng những gì tôi tận mắt thấy, đã có hơn hai chục “chị đẹp” giàu có đưa thẻ phòng khách sạn cho anh.

Trong đó có không ít là tiểu thư nhà giàu xinh đẹp quyến rũ.

Tôi… cũng là một trong số đó.

Khác biệt duy nhất là — mỗi lần Lục Chu đối mặt với người khác, anh đều lịch sự từ chối bằng nụ cười nhã nhặn.

Nhưng với tôi, anh luôn giữ thái độ lạnh như băng, như thể thứ tôi đưa không phải thẻ phòng mà là tin nhắn lừa đảo từ châu Phi.

Thật ra lúc đó, tôi cũng không hẳn là muốn làm gì với anh.

Tôi chỉ đơn giản nghĩ, nếu anh từ chối những cô gái khác mà lại nhận thẻ phòng của tôi, thì chẳng phải có nghĩa là… anh thích tôi sao?

Chỉ tiếc là, tôi kiên trì ba tháng liên tiếp, lần nào cũng thất bại.

Sau đó vì bận ôn thi, tôi nghỉ một tuần không đến quán cà phê.

Khi quay lại, tôi cảm nhận rõ ánh mắt của Lục Chu vẫn luôn dõi theo tôi.

Khi tôi đưa thẻ phòng một lần nữa, đã chuẩn bị tinh thần để bị từ chối như mọi khi, thì Lục Chu bất ngờ nhận lấy.

Khuôn mặt anh đỏ ửng, ho nhẹ vài tiếng:

“Trước đây từ chối em… là vì anh thấy mọi chuyện tiến triển quá nhanh. Anh muốn đợi đến khi tốt nghiệp rồi mới nói.”

Tôi lập tức bật dậy:

“Nhanh gì mà nhanh? Em bây giờ rất cần, đợi đến lúc tốt nghiệp thì muộn rồi.”

Lời vừa nói xong, mặt Lục Chu đỏ còn hơn cả lúc nãy, tay cầm thẻ phòng cũng siết chặt hơn, gật đầu khẽ khàng ra hiệu sẽ đến lúc 8 giờ tối.

Tôi mừng rỡ nắm lấy tay anh, nói “cảm ơn” liên tục.

Khi Lục Chu đến khách sạn, thứ đầu tiên anh thấy là tôi đang ngồi ở bàn, cầm sách toán giải tích.

Trong kỳ thi lần đó, phần tôi sợ nhất chính là vi tích phân. Nếu không có Lục Chu giúp, chắc tôi rớt mất.

Tôi vĩnh viễn không quên được biểu cảm lúc ấy của anh, như thể vừa nuốt nhầm phải cái gì đó rất đắng.

Và thế là, trong căn phòng tình nhân năm sao, Lục Chu giảng giải tích cho tôi suốt 4 tiếng đồng hồ.

Vì vượt quá giờ ký túc xá đóng cửa, chúng tôi đành phải ngủ lại một đêm.

Sau đó… quên là ai chủ động trước, tóm lại là cuối cùng cũng không lãng phí tiền phòng, quấn lấy nhau cả đêm.

Suýt chút nữa bỏ lỡ luôn buổi thi chiều hôm sau.

11

Nghĩ tới đây, tôi ngẩng đầu đối diện ánh mắt nóng bỏng của Lục Chu, trong lòng đột nhiên không muốn kiềm chế nữa.

Tôi kéo lỏng cà vạt của anh, chủ động hôn lên môi anh.

Bình luận:

【Tiếng chuột đất thét chói tai Aaaaa, phản diện và nữ phụ cuối cùng cũng hôn nhau rồi! Không ngờ là nữ phụ chủ động luôn, chị giỏi quá, tôi mê chị!】

【Cơ bắp trên người phản diện sắp bung khỏi áo sơ mi rồi, chỉ nghĩ đến việc nữ phụ sắp trải qua chuyện gì, nước mắt tôi liền rơi… từ khoé miệng.】

【Chị ơi, cầu xin chị đừng dừng lại, phản diện sắp không chịu nổi nữa rồi đó!】

Tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu không ngừng chuyển động của người đàn ông.

Con ngươi của Lục Chu bỗng chốc co lại, cổ họng khẽ bật ra một tiếng thở dốc:

“Tần Nhiên, em biết mình đang làm gì không?”

“Biết chứ, em đang quyến rũ chồng của mình.”

Giọng tôi rất nhỏ, nhưng lại khiến hơi thở anh càng lúc càng loạn.

Giây kế tiếp, Lục Chu bóp nhẹ lấy cổ tôi, cúi xuống hôn mạnh.

Khác hẳn với nụ hôn nhẹ của tôi ban nãy, nụ hôn của anh sâu hơn, mạnh hơn, gần như muốn hòa tan tôi vào lòng.

Không biết từ khi nào, tôi đã bị Lục Chu đè lên giường.

Khi bàn tay tôi dần lướt từ cơ bụng anh xuống phần dây nịt, Lục Chu liền giữ lấy tay tôi lại.

“Nói cho anh biết, bốn năm trước vì sao em lại chia tay? Anh đã làm gì sai sao?”

Giọng nói khàn khàn của anh mang theo nỗi ấm ức, như thể kìm nén rất lâu, cuối cùng mới đủ dũng khí để hỏi.

“Chuyện cũ quan trọng lắm sao? Kết quả là bây giờ chúng ta ở bên nhau, vậy chẳng phải tốt rồi sao?”

Tôi thừa nhận, câu này nói ra hơi phũ, nhưng hiện tại tôi thật sự không muốn để anh biết lý do thật sự của cuộc chia tay.

Trên đầu, truyền đến tiếng cười tự giễu của người đàn ông:

“Đúng là không quan trọng nữa rồi.”

Nói xong, Lục Chu đứng dậy, chẳng thèm liếc tôi một cái, đi thẳng vào phòng tắm.

Chỉ là khi lấy chiếc quần ngủ màu xám ra thì anh ngừng lại, rồi đổi sang chiếc màu đen.

Bình luận:

【Sao lại dừng?! Phản diện, quay lại mau! Dừng ngay lúc này, còn gọi gì là đàn ông nữa?!】

【Tác giả à, tôi còn chưa kéo quần lên mà chị cho tôi coi cái này hả?! Cặp đôi thuần tình nay bỗng hóa cặp đôi thuần… hận.】

【Tôi biết phản diện là kiểu yêu sâu sắc, nhưng tôi không cần tình yêu kiểu “thuần khiết” lúc này đâu, hiểu không?!】

【Biết là thời điểm không thích hợp, nhưng tôi thật sự muốn hỏi: tại sao phản diện lại đổi quần xám thành quần đen? Không phải giống nhau sao?】

【Bạn trên kia ngồi bàn con nít nhé, câu này không nên hỏi.】