Chương 2 - Tình Yêu Trong Bóng Tối

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3.

Nhưng về sau, anh ta chẳng bao giờ đeo lại chiếc nhẫn đó nữa.

Thậm chí còn viện ra một lý do hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ — phải phẫu thuật, không tiện đeo.

Cố Dật và Thẩm Thanh Nhi cứ như vợ chồng thật sự, tay trong tay xuất hiện khắp nơi trong bệnh viện.

Phòng họp, văn phòng, hành lang, thậm chí cả nhà ăn — chỗ nào cũng thấy hai người dính lấy nhau như hình với bóng.

Họ là “ngưu lang chức nữ” trong truyền thuyết, còn tôi thì trở thành “cô vợ cũ” trong miệng đồng nghiệp.

Thậm chí có người còn đồn rằng tôi là tiểu tam chen chân thất bại.

Tôi vừa định lên tiếng làm rõ, thì Thẩm Thanh Nhi đã chủ động tìm đến.

Tay đút túi, bước đi thong thả nhưng đầy khiêu khích, cô ta tiến thẳng về phía tôi.

“Bác sĩ Lâm A Dật là chồng tôi. Mong sau này chị đừng mơ tưởng đến anh ấy nữa.”

“Anh ấy nói rồi, năm xưa là chị ép buộc anh ấy mới phải quen, thứ tình cảm liếm mà có thì mong manh là đúng rồi.”

“Nếu biết điều thì từ chức đi.”

Tôi siết chặt tay đến mức móng tay đâm vào da thịt, máu rịn ra dưới lòng bàn tay.

Nhưng gương mặt tôi vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh.

“Cô Thẩm, tôi không có ý định từ chức.”

“Cô cũng không phải cấp trên của tôi, không có quyền sa thải tôi.”

Thẩm Thanh Nhi không tức, ngược lại còn bật cười, khoanh tay trước ngực:

“Vậy à? Hay chúng ta đánh cược thử xem, rốt cuộc chị bị đuổi khỏi đây bằng cách nào?”

Tôi không buồn đáp, chỉ lạnh nhạt mời cô ta ra ngoài.

Ngay trong ngày hôm đó, tôi đã kể lại chuyện cho Cố Dật.

Không ngờ anh ta chẳng những không tin, mà còn quay ra trách ngược tôi:

“Anh đã nói rồi, sẽ ly hôn với cô ấy, sao em vẫn không chịu yên, lại còn bịa ra một chuyện hoang đường như thế để lừa anh?”

“Cô ấy ép em nghỉ việc á? Nghe cho kỹ đi, nếu nói đến ép buộc thì phải là em ép cô ấy mới đúng.”

“Tiểu Tình, đừng làm ầm lên nữa. Giờ anh chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp. Em không giúp anh như trước thì thôi, ít nhất cũng đừng kéo chân anh lại, được không?”

Tôi cúp máy.

Tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út, vứt thẳng vào hộc tủ.

Cố Dật nói đúng: nếu đã muốn phát triển sự nghiệp, thì chuyện tình cảm tốt nhất nên gác sang một bên.

Bao năm qua vì bận yêu đương, tôi dậm chân tại chỗ trong khi người khác thăng tiến vùn vụt.

Lần này, tôi dồn toàn lực để chuẩn bị cho kỳ thi chứng nhận năng lực y khoa cấp thành phố.

Từ sau hôm đó, Cố Dật không còn liên lạc với tôi.

Tôi cũng không nhắn tin hay tìm anh ta nữa.

Thỉnh thoảng có vô tình chạm mặt trong hành lang, cả hai cũng chỉ bước lướt qua nhau như người dưng.

Tôi và anh ta – đến đồng nghiệp còn không tính nổi.

Cuối cùng, kỳ thi cũng đến.

Thế nhưng trước giờ nộp bài, viện trưởng tức giận đập bàn rầm một cái.

Bởi vì… bài nghiên cứu của tôi và Thẩm Thanh Nhi giống nhau từng câu từng chữ.

Tôi không hề hoảng sợ. Vì tôi biết rõ năng lực của mình cao hơn cô ta rất nhiều.

Nhưng không một ai đứng về phía tôi.

Họ đưa điện thoại cho tôi xem — trong đó là những bài đăng hằng ngày trên mạng xã hội của Thẩm Thanh Nhi, ghi lại “quá trình hoàn thành” bài nghiên cứu.

Cô ta dựng một cái kịch bản hoàn hảo đến mức, tất cả đồng nghiệp đều tin rằng bài viết ấy là của cô ta.

Tôi bị chửi rủa, mỉa mai, vùi dập giữa hàng chục cái miệng và hàng trăm ánh mắt.

Tôi không đáp lại bất kỳ ai, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cuối phòng — nơi Cố Dật đang đứng.

Anh ta lập tức tránh ánh mắt của tôi.

Một hành động nhỏ thôi, cũng đủ để tôi xác nhận tất cả những gì mình nghi ngờ bấy lâu nay.

Trên đời này, người duy nhất biết mật khẩu máy tính của tôi — là Cố Dật.

Và đáng cười nhất là: mật khẩu đó… chính là ngày sinh nhật của anh ta.

Chứng cứ đã rõ rành rành, viện trưởng nhanh chóng ký quyết định hạ chức tôi.

Nhưng tôi chẳng buồn để tâm.

Chỉ lặng lẽ gạt đám người đang chỉ trỏ ra, bước thẳng đến chỗ Cố Dật.

Tôi dùng tay kéo khuôn mặt đang ngoảnh đi của anh ta quay lại, từng chữ như khứa vào không khí:

“Cố Dật, anh cũng cho là tôi đạo văn đúng không?”

Tôi bắt được rất rõ sự do dự trong mắt anh ta.

Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ nghe thấy một chữ:

“Đúng.”

Tôi bật cười, tiếng cười nhẹ mà lạnh đến tận tim gan.

Buông tay.

Lúc quay đi, mắt tôi đỏ rực như sắp rỉ máu.

Thấy tôi như vậy, Cố Dật cuối cùng cũng khẽ gọi tên tôi — bằng giọng nhẹ đến vô nghĩa.

Nhưng tôi không dừng lại dù chỉ một bước, cứ thế rời khỏi phòng họp, không quay đầu.

Kể từ ngày hôm đó, mọi người trong bệnh viện bắt đầu xa lánh tôi.

Không ai muốn dính dáng đến một “con đạo văn”, hay một “tiểu tam thất bại”.

Tôi không giận, không oán.

Chỉ cắm đầu làm việc, hết phòng mổ lại đến văn phòng, như một cỗ máy lạnh lẽo.

Bị giáng chức? Không sao.

Tôi sẽ tự mình trèo lên lại — từng bậc một.

Cho đến một ngày, viện trưởng ném mạnh một lá đơn tố cáo thẳng vào mặt tôi.

Có người báo cáo tôi… phẫu thuật trong tình trạng say rượu, gây ra tai nạn y khoa.

Khoảnh khắc đó, tôi như bị đứt mạch suy nghĩ.

Tai nghe rõ là tiếng người nói, mà từng chữ lọt vào đầu lại như tiếng vọng từ hành tinh khác.

“Viện trưởng, chắc là có sự nhầm lẫn rồi…

Bệnh nhân đó bị phì đại cơ tim bẩm sinh, lúc được đưa vào đã gần như không còn cơ hội cứu chữa.”

Viện trưởng không đáp.

Chỉ lặng lẽ gọi một người ra làm chứng: bác sĩ gây mê ca hôm đó – cũng chính là bạn thân của Thẩm Thanh Nhi.

Tôi lập tức phản ứng:

“Viện trưởng! Cô ta là bạn thân của Thẩm Thanh Nhi, giữa tôi và Thẩm Thanh Nhi có ân oán rất sâu, nhỡ đâu đây là màn vu oan thì sao?”

“Đủ rồi!”

Viện trưởng đập bàn, cắt lời tôi, ánh mắt lạnh đến nghẹt thở.

 

4.

Cố Dật đẩy cửa xông vào, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy chán ghét.

“Ân oán gì chứ? Rõ ràng là em đơn phương ghét bỏ, rồi hãm hại cô ấy!”

“Lâm Tình, trước đây anh chỉ nghĩ em ghen tuông vớ vẩn, không ngờ em lại có thể làm đến mức này!”

“Em có biết bịa chuyện y khoa là tội nặng thế nào không? Anh không thể tin được — em dám lấy mạng bệnh nhân ra để đánh cược.”

“Người như em, không xứng làm bác sĩ — và càng không xứng làm vợ anh!”

Tôi đứng chết lặng tại chỗ.

Cổ họng như bị cả ngàn cây kim đâm xuyên cùng lúc.

Rất lâu sau đó, tôi mới khàn khàn mở miệng hỏi:

“Cố Dật… trong lòng anh, em là loại người vì ghen mà giết bệnh nhân sao?”

Lồng ngực anh ta phập phồng kịch liệt, ánh mắt u tối, giọng lạnh lùng:

“Chứ còn gì nữa?”

“Anh thấy rồi. Tủ lạnh ở nhà đầy rượu. Anh còn cần bằng chứng gì nữa?”

Chỉ một câu nói — chôn sống tất cả.

Viện trưởng lập tức ký đơn sa thải.

Còn đồng nghiệp thì ném từng ánh mắt khinh bỉ về phía tôi, như thể tôi là rác rưởi giữa phòng họp.

Tôi bước ra khỏi bệnh viện như kẻ mất hồn.

Nhưng chưa kịp rời khỏi cổng, một người phụ nữ lao đến đạp tôi ngã dúi dụi xuống nền gạch.

“Mày phải chết! Mày giết con tao! Ai cho mày uống rượu rồi cầm dao mổ hả?!”

Từng cú đạp, từng cái tát của bà ta rơi xuống người tôi, đau đến xé gan xé thịt.

Tôi muốn giơ tay lên đỡ, nhưng cơ thể như mất hết sức lực.

Thị giác bắt đầu mờ dần, nhưng tôi vẫn thấy rất rõ:

Ngay phía trước quầy tiếp tân, Cố Dật đứng đó.

Anh ta chỉ lạnh nhạt liếc về phía tôi — rồi quay người bước vào thang máy.

Không một lời.

Không một ánh nhìn thương xót.

Cuối cùng, bảo vệ cũng đến can thiệp, kéo người phụ nữ ra.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.

Tôi bị thương nặng ở cổ tay.

Dù chưa đến mức tàn phế, nhưng đã không thể thực hiện các ca phẫu thuật có độ chính xác cao nữa.

Lại thêm vết nhơ “gây tai nạn y khoa” bị ghi vào lý lịch.

Tôi chính thức bị cắt đứt toàn bộ đường lui ở các bệnh viện tuyến trung ương tại thủ đô.

Dưới áp lực từ gia đình bệnh nhân liên tục kéo tới quấy rối, tôi buộc phải rời khỏi trong nước.

Trước giờ lên máy bay, điện thoại bất ngờ hiện loạt tin nhắn từ Cố Dật:

【Chiếc nhẫn trong tủ là ý gì? Em vẫn còn giận dỗi đấy à?】

【Lần trước không phải anh không giúp, anh chỉ muốn để em bình tĩnh lại, tự suy nghĩ.】

【Tìm một bệnh viện khác, làm bác sĩ cho tốt, đừng gây chuyện thêm nữa.】

Tôi khẽ thu ánh mắt lại, nhìn về phía ông Cố, giọng điệu dứt khoát, không lùi một bước:

“Cháu mong từ nay về sau chú đừng làm phiền cháu nữa.

Cháu và Cố Dật, và cả nhà họ Cố, không còn chút quan hệ nào.”

Nhưng ông ta cứ như chẳng nghe thấy, vẫn tiếp tục nói:

“Ca phẫu thuật của A Dật vừa xong, nó đang trên đường đến gặp cháu đấy.”

“À, suýt nữa thì quên, sau khi cháu đi, nó được điều chuyển sang làm ở bệnh viện trực thuộc Đại học Y, giờ là trưởng khoa trẻ tuổi nhất ở đó, thu nhập mỗi năm tính bằng bảy con số.”

“Bỏ lỡ người như nó, e là cả đời cháu cũng không gặp lại được đâu.”

Tôi không nhịn được bật cười.

Giơ tay trái lên, để lộ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh nơi ngón áp út, tôi mỉm cười:

“À, quên chưa nói với chú — cháu kết hôn rồi.”

“Còn chiếc nhẫn này…”

Tôi dừng lại, chậm rãi nói rõ từng chữ:

“… là bằng hai năm tiền lương của Cố Dật.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)