Chương 6 - Tình Yêu Trong Bóng Tối

QUAY LẠI TỪ ĐẦU :

Bày biện kiểu này quen lắm, từ khi mất trí nhớ đến trước đó, Hạ Xuyên đều dùng đúng một chiêu như thế.

“Tẻ nhạt thật, Hạ Xuyên chẳng có tý sáng tạo nào.”

Lần anh ta cầu hôn tôi, bạn thân cũng có mặt.

Ngay lúc An Lệ đầy mong đợi chuẩn bị nghe lời cầu hôn, Hạ Xuyên mở hộp nhẫn — bên trong là một chiếc nhẫn bằng vàng trơn.

“Phụt—pfft, hahaha!” Tôi không nhịn được mà cười lớn.

Bạn thân tôi thì lắc đầu với vẻ “biết ngay là chị sẽ thích đoạn này”.

An Lệ mặt tối sầm, “Hạ Xuyên, anh nghiêm túc à?”

Hạ Xuyên bối rối nhìn cô ta, An Lệ khó chịu, “Ai lại đi cầu hôn bằng nhẫn vàng vậy? Quê quá thể.”

Hạ Xuyên thì rất thản nhiên, “Vàng giữ giá mà. Kim cương thì có gì hay, ngoài việc cắt kính thì vô dụng.”

“Với lại, cái viên kim cương hồi nãy em xem đấy, đắt quá, bằng ba đến năm năm lương của anh rồi.”

An Lệ tức điên, “Em bị dao gọt trái cây cứa tay anh còn dùng cà vạt ba triệu băng lại, cả người anh trên dưới đều là hàng hiệu, mà cái nhẫn này lại rẻ rúng như thế là sao? Anh có ý gì?”

“Ba triệu cái gì mà ba triệu? Cái đó là Lê Chiếu Vãn mua ở chợ, có năm chục nghìn à.”

“Anh còn dám lừa em? Anh mới vào công ty mà cả người đã mặc toàn đồ hiệu, chưa làm được mấy tháng đã làm tổ trưởng, anh nghĩ em không nghi ngờ sao? Anh nhìn các tổ trưởng khác đi, ai mà không lăn lộn năm sáu năm trở lên?”

Hạ Xuyên ngớ người, “Vậy ra em ở bên anh… vì nghĩ anh có tiền?”

Sau đó, An Lệ dừng quay video.

Hạ Xuyên mãi mãi cũng không hiểu rốt cuộc An Lệ muốn gì.

Nhưng bất ngờ là bạn tôi nói, An Lệ vẫn đồng ý.

Nghe nói sau đó còn đến nhà bố mẹ Hạ Xuyên, rồi hai người lập tức hòa nhau.

Đó là một căn biệt thự, mà người sống ở đó thì chắc chắn không tầm thường.

Nên An Lệ càng tin chắc rằng – đây là một thiếu gia thích sống ẩn.

Chiếc nhẫn vàng chẳng qua chỉ là phép thử.

Thật ra, căn biệt thự đó… là tôi mua tặng bố mẹ anh ta.

Hạ Xuyên là con một. Năm đó anh xảy ra chuyện, tôi áy náy nên mua nhà bù đắp cho họ.

Sau khi tôi “phá sản”, họ sợ tôi còn nhớ chuyện cũ nên cũng cắt đứt liên lạc dần.

Cho đến một hôm, tôi nhận được cuộc gọi từ Hạ Xuyên.

Anh ấp úng, “Chiếu Vãn, mấy bộ đồ trước em mua cho anh… là ở chợ nào vậy?”

“Hỏi vậy là sao?”

Anh ngập ngừng, “Quần áo anh mặc cũ hết rồi, anh tìm khắp mấy trung tâm thương mại cũng không thấy loại vừa rẻ vừa chất lượng như thế.”

Tất nhiên là không tìm được, mấy bộ đó không phải đồ có thể mua ở mấy nơi đó.

“Anh chỉ muốn hỏi vậy thôi à? Không có gì thì tôi cúp máy đây.”

Tôi không thể trAn Lệ được. Nói ra thì anh sẽ hỏi tiền ở đâu mà có, sẽ còn rất nhiều chuyện tôi không thể giải thích.

“Đừng! Chiếu Vãn, anh còn muốn hỏi em… dạo này em sống có tốt không? Anh thì không ổn chút nào.”

“Anh muốn biết… bố mẹ nói lúc anh hôn mê, em chạy khắp nơi tìm bác sĩ, lúc đó em có vất vả không?”

“Anh còn muốn hỏi… nếu giờ anh hối hận, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”

Hạ Xuyên nghẹn ngào, nói những câu khiến tôi không thể trAn Lệ nổi.

Tôi cúp máy và chặn số anh ta.

9

Hạ Xuyên và An Lệ cuối cùng vẫn kết hôn, hiện giờ bụng cô ta cũng đã lộ rõ.

Chỉ sau khi cưới không lâu, An Lệ mới phát hiện ra — Hạ Xuyên thật sự không phải con nhà giàu.

Cô ta lại từ một chương trình trên TV biết được, người giàu thật sự là… tôi.

An Lệ nói rằng Hạ Xuyên đã lừa cô ta, hai người cãi vã suốt ngày, sống chẳng khác gì gà bay chó sủa.

Còn tôi thì bận rộn điều hành công ty, cố gắng dồn hết tâm trí vào sự nghiệp để quên đi đoạn quá khứ nực cười đó.

Một người bạn chung giữa tôi và Hạ Xuyên bất ngờ liên lạc với tôi.

“Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền cậu… Hạ Xuyên phản bội là do anh ta sai, kết cục thế nào cũng đáng đời. Nhưng mà… dạo gần đây anh ta uống rượu suốt, sống như người mất hồn. Anh ta nói có rất nhiều điều muốn hỏi, bảo rằng mình đã biết sai rồi. Nhìn bộ dạng sa sút đó… tôi mặt dày xin cậu một lần, hãy khuyên anh ta một chút.”

Tôi thở dài, “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.”

Đầu dây bên kia im lặng, như thể muốn nói lại thôi. Tôi nói thẳng, “Có gì thì cứ nói đi.”

Anh ta lại thở dài, “Bạn thân cậu từng kể rằng… lần đó nhảy dù là Hạ Xuyên cố ý chọn, vì muốn dành bất ngờ cho cậu, cuối cùng anh ta mới là người bị thương. Cậu có thể… vì chút tình nghĩa cũ, cho anh ta một cơ hội gặp mặt không?”

“Tôi cần thời gian. Để tôi suy nghĩ đã.”

10

Cuối cùng, tôi vẫn đồng ý gặp Hạ Xuyên.

Anh ta giờ đây đã hoàn toàn không còn dáng vẻ phong độ như trước.

Ánh mắt u tối, râu ria xồm xoàm, nếu trên người có thêm vài chỗ rách nữa chắc sẽ bị người ta tưởng là lang thang mà đưa vào trại cứu tế.

Thấy tôi, ánh mắt anh ta như lập tức bừng sáng một tia hy vọng.

“Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi… Anh không có cách liên lạc với em, chỉ có thể nhờ bạn bè giúp.”

“Em bây giờ đẹp thật đấy, khác hẳn lúc trước.”

Tôi biết, thật ra anh muốn hỏi tôi: tại sao lại giả vờ phá sản.

Thấy tôi không đáp, anh có phần lúng túng: “Chiếu Vãn, anh đã chuẩn bị ly hôn với An Lệ rồi.”

“Chiếu Vãn, dạo này trông em gầy quá, là vì công việc bận rộn sao?”