Chương 1 - Tình Yêu Sau Mười Năm
Giới thượng lưu ở Kinh Châu có một bí mật chung.
Thái tử gia Thương Hành Chu yêu vợ như mạng, nhưng lại thích tìm kiếm sự kích thích bên ngoài.
Anh ta nuông chiều những cô gái đó đến mức muốn sao có sao, muốn trăng có trăng, chỉ có một điều cấm kỵ: Không được làm ầm ĩ trước mặt vợ anh ta.
Tất cả mọi người đều biết, vợ anh ta là người mà anh ta đã yêu suốt mười năm, hao hết nửa sinh mạng mới cưới được.
Anh ta từng nói rằng, nếu vợ qua đời, anh ta tuyệt nhiên sẽ đi theo.
Nhưng lần này, cô gái kia lại không biết điều, dựa vào sự nuông chiều của anh ta mà làm loạn trước mặt tôi.
__
Cô ta gửi cho tôi một loạt ảnh toàn là "áo mưa" đã qua sử dung, kèm theo gương mặt say ngủ của người đàn ông.
"Cô Tống, loại có gân dâu tây kích thích quá, tôi đã kêu suốt cả đêm. Tổng giám đốc Thương có từng dùng với cô chưa?"
Khoảnh khắc đó tôi mới nhận ra, chàng thiếu niên mà trong mắt chỉ có tôi, đã trao tình yêu cho tôi, nhưng lại dành ham muốn cho người khác.
Tôi nhìn những bức ảnh ấy, khóc cạn nước mắt, rồi soạn thảo đơn ly hôn, đặt bút ký tên.
Lúc xoay người lại, tôi nhìn thấy Thương Hành Chu năm mười bảy tuổi đứng phía sau với đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ nhìn tôi.
"Bé cưng, đó không phải là anh. Đừng rời xa anh."
Cùng lúc đó, bên ngoài cánh cửa, giọng nói quen thuộc của Thương Hành Chu vọng vào tai tôi.
Anh ta dùng tiếng Tây Ban Nha rất thành thạo, giọng điệu nghiêm túc: "Chuyện Nhiễm Nhiễm có thai với tôi, nhất định phải giữ bí mật, không thể để Khanh Khanh biết."
Căn phòng yên tĩnh trong giây lát, sau đó là những tiếng ồn ào cười đùa hưởng ứng.
"Anh Chu đỉnh thật đấy, một phát trúng ngay!"
"Yên tâm đi anh Chu, bọn em đều biết chị dâu là mạng sống của anh, nhất định sẽ giấu kín chuyện này trước mặt chị ấy."
Thương Hành Chu cho rằng tôi không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nên khi nói chuyện về cô bạn gái nhỏ bên ngoài, anh ta luôn dùng ngôn ngữ này.
Trước đây đúng là tôi không hiểu, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Tôi buông lỏng tay khỏi nắm cửa, ngước nhìn chàng trai trẻ bên cạnh mình — người có đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
"Anh ta nói gì?"
Tôi cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng âm cuối hơi run rẩy đã bán đứng sự d.a.o động trong lòng tôi.
Chàng trai trẻ sắc mặt phức tạp.
Tôi lại bổ sung một câu: "Đừng lừa tôi."
Cậu ta cắn chặt răng, môi run lên, hồi lâu mới thốt ra mấy chữ: "Anh ta nói Nhiễm Nhiễm có thai với anh ta."
Dù đã sớm biết chuyện Thương Hành Chu ngoại tình, nhưng khi nghe chính miệng anh ta nói người phụ nữ khác đã mang thai con mình, tim tôi vẫn nhói đau.
Tôi cụp mắt, cười cay đắng.
"Bây giờ, cậu đã hiểu vì sao tôi muốn rời đi rồi chứ?"
Tôi nhìn chàng trai trẻ, gọi tên cậu ta: "Thương Hành Chu."
Cậu ta bỗng nhiên rơi lệ. Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt cậu giống hệt với Thương Hành Chu hai mươi bảy tuổi trong phòng.
Chỉ khác một điều: Thương Hành Chu hai mươi bảy tuổi đã học được cách giấu người tình trong bóng tối.
Còn Thương Hành Chu mười bảy tuổi, trong mắt và trong tim chỉ có mình tôi.
Giọng nói của chàng trai trẻ nhuốm màu nghẹn ngào, nghe thật hoang mang và bất lực.
"Bé cưng, tại sao?"
Một ngày trước, cậu ta đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi.
Khi nhìn thấy đơn ly hôn trên tay tôi, cậu ta cũng từng hỏi tôi tại sao.
Nhưng lúc đó cậu ta không hiểu vì sao tôi lại rời xa anh ta.
Bây giờ cậu ta không hiểu, tại sao chính mình — người từng hứa sẽ yêu tôi cả đời — lại làm tổn thương tôi sau mười năm.
Cậu ta nghẹn ngào, không thể nói thêm một lời nào nữa.
Tôi đưa tay xoa đầu cậu, nhưng ngón tay chỉ xuyên qua bóng hình hư ảo của cậu.
"Không có nhiều 'tại sao' như vậy đâu."
"Những gì đã hứa với cậu, tôi sẽ không quên."
"Kể từ bây giờ, tôi sẽ cho Thương Hành Chu ba cơ hội."
Mà sau ba lần đó, tôi cũng sẽ giữ lời hứa: Vĩnh viễn rời xa Thương Hành Chu.
Dù anh ta có tìm khắp trời đất, cũng không thể thấy tôi nữa.
Tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng bao ra.
Thương Hành Chu là người đầu tiên tiến lên đón tôi.
Anh ta ôm lấy eo tôi, vị thái tử gia trên thương trường luôn quyết đoán mạnh mẽ, nay lại làm nũng với tôi.
"Vợ à, cuối cùng em cũng tới, anh đợi em lâu lắm rồi."
"Chị dâu, nếu chị không tới, anh Chu sắp hóa đá vì nhớ chị rồi."
"Nhanh lên chị dâu, đây là tôm anh Chu đích thân bóc cho chị. Anh ấy biết chị thích ăn, nên không để lại cho ai cả."
Những người anh em của Thương Hành Chu nói đủ điều, cố gắng chứng minh anh ta yêu tôi biết bao nhiêu.
Yêu thương quả thật cần phải nói ra, nhưng không cần người khác phải chứng minh.
Đây là đạo lý mà Thương Hành Chu mười bảy tuổi đã dạy tôi, nhưng anh ta của tuổi hai mươi bảy lại quên mất.
Tôi cười tự giễu, nhìn sang cô gái có vẻ ngoài quyến rũ trong đám đông — Hứa Nhiễm.
Cô ta xinh đẹp quyến rũ, dáng người nóng bỏng, quả thật có vốn liếng để thu hút Thương Hành Chu.
Bắt gặp ánh mắt tôi, Hứa Nhiễm cố ý nâng bụng, vịn eo đứng dậy.
Cô ta nâng ly rượu, ánh mắt tràn đầy khiêu khích không che giấu.
"Hóa ra đây là chị dâu sao? Lần đầu gặp mặt, em lấy trà thay rượu, mong chị nể mặt một chút."
Ba chữ "lần đầu" được cô ta nhấn mạnh đặc biệt.