Chương 2 - Tình yêu sau hôn nhân
3
Hai người vội vàng chạy vào phòng tắm.
Không ai nhường ai nên cả hai cứ đứng chen chúc ở cửa phòng tắm nôn oẹ.
"Ngụy Thanh Thanh, cô làm cái gì vậy? Còn không nhanh chóng tới dọn dẹp, thật là ghê tởm!"
Mẹ chồng đập tay xuống giường và bắt đầu mắng tôi.
"Ghê tởm ấy à?
Người thấy ghê tởm là tôi mới đúng chứ. Tôi bị con trai bà phản bội cơ mà. Hay là tôi nên ghê tởm vì bà tác thành cho 2 người đó trước mặt tôi?"
Tôi phát điên và gạt hết bát đĩa trên bàn xuống sàn.
Trần Phong vừa vệ sinh qua loa và chạy ra ngoài bị tôi làm cho tức giận.
"Tôi bị mù nên mới cưới một người phụ nữ điên như cô về nhà! Ly hôn, tôi muốn ly hôn!"
Nước mắt tôi bắt đầu chảy xuống.
Trái tim cũng trở lên lạnh giá.
Người đàn ông tôi yêu đến tận xương tủy hiện tại đang dùng ánh mắt đầy sự căm ghét để nhìn tôi.
Giọng nói của anh lạnh như băng: “Nếu mẹ tôi bị cô chọc tức mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
4
Bốn năm trước, tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
Người đàn ông từng bảo vệ tôi sau lưng và an ủi tôi.
Người chỉ vì tôi nói hoa sen đẹp nên nửa đêm đi hái và mang tới tặng.
Người từng hứa sẽ cho tôi một mái ấm.
…
Hôm nay, người ấy lại hận tôi, chán ghét tôi đến nhường này.
"Ly hôn đi, đồ gà mái không biết đẻ trứng, cô làm lãng phí con tôi 4 năm rồi!"
Đây nữa.
Bà mẹ chồng mà tôi đã hết tâm hết sức chăm sóc, hầu hạ tận tâm 4 năm liền, cũng muốn tôi mau chóng cút đi.
Tôi đúng là một kẻ ngốc.
Đầu óc tôi quay cuồng, trái tim bắt đầu đau đớn.
Tôi mím môi nhìn hắn ta:
"Được, ly hôn đi"
"Cái gì? Cô nói lại lần nữa!"
Trần Phong hình như không ngờ rằng chính tôi sẽ nói ra hai chữ này.
Phùng Thiến vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy, trong mắt cô ta hiện lên sự kinh ngạc và mừng rỡ.
"Nhất định phải ly hôn. Không có cô là gánh nặng, con trai tôi có thể cưới một người tốt hơn"
Bà ta vừa nói vừa liếc nhìn Phùng Thiến.
Nóng lòng như vậy sao?
Tôi quay lại phòng ngủ lấy chứng minh nhân dân và giấy đăng ký kết hôn ra.
"Đi thôi. Bây giờ chúng ta đi làm thủ tục ly hôn!"
Trước ánh mắt mong đợi của Phùng Thiến, Trần Phong không có cách nào khác để xuống nước.
"Là chính cô nói ra đấy nhé. Sau này đừng có hối hận đến cầu xin tôi.
Cho dù cô quỳ xuống tôi cũng sẽ không bao giờ nhìn cô một cái"
Yên tâm, lần này tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
5
Tôi đã từng yêu anh tha thiết, chỉ vì thèm khát hơi ấm anh từng trao cho tôi.
Tôi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ. Hồi ở cô nhi viện được nhận nuôi 3 lần nhưng rồi lại bị bỏ rơi.
Bọn trẻ ở đó đều cười nhạo tôi là một thứ rác rưởi không ai muốn.
Khi đi học, tôi trở thành mục tiêu của những kẻ bắt nạt vì tính cách hướng nội.
Họ biết tôi không có chỗ dựa.
Có lần, bọn chúng ép tôi đến một nơi vắng vẻ. Chúng tìm vài tên xã đội đen đến để chỉnh tôi.
Khi tôi tuyệt vọng, Trần Phong giống như một anh hùng từ trên trời rơi xuống và cứu tôi.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi ra ngoài làm việc nhưng lại bị khách hàng gây khó khăn.
Như định mệnh an bài, Trần Phong lại xuất hiện để giúp tôi giải vây.
Cậu bé ngày xưa giờ đã trở thành một chàng trai tuấn tú, cộng thêm ơn cứu giúp 2 lần, khiến tôi không kiềm chế được mà yêu anh.
Tôi từ từ tiếp cận anh, sưởi ấm trái tim anh.
Sau đó chúng tôi hẹn hò rồi kết hôn.
6
Tôi cứ ngỡ mình sẽ hạnh phúc suốt đời, nhưng số phận lại bảo: không, tao không thích thế!
Chỉ ba tháng sau khi kết hôn, mẹ chồng tôi bị đột quỵ và bị liệt.
Cơn ác mộng của tôi bắt đầu.
Lúc đầu, Trần Phong lo lắng cho mẹ mình và không tin tưởng vào người ngoài.
Sau này, mẹ của anh ta không thể thiếu tôi, lại thêm việc thuê người chăm sóc tốn kém nên tôi vẫn cố gắng.
Mấy năm qua, tôi chưa đêm nào được ngủ ngon giấc.
Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, tôi luôn nghĩ cố thêm một chút, rồi mọi thứ sẽ qua.
Bây giờ khổ cực thì sau này tương lai sẽ tốt đẹp hơn.
Nhưng không phải mọi cố gắng đều sẽ đem lại kết quả tốt.
Tôi ngồi nhìn hàng bạch dương bên ngoài cửa sổ.
Mặt trời toả nắng chói chang, nhưng trong lòng tôi lại lạnh giá.
Phùng Thiến đang ngồi ở ghế phụ dặm lại phấn và kẻ lông mày.
Khi tôi và Trần Phong đăng ký kết hôn, anh ta vẫn chưa mua ô tô.
Chúng tôi ngồi trên chiếc xe bus đông đúc, anh ấy vòng tay ôm tôi để ngăn cản đám đông xung quanh.
"Sau này có tiền, chúng ta sẽ mua ô tô trước nhé. Khi đó Thanh Thanh của anh sẽ không còn phải chịu cảnh chen chúc thế này nữa"
Hôm nay chúng tôi có tiền và có xe, nhưng người ngồi ở ghế phụ không phải tôi nữa.
Chuyến xe đông đúc năm ấy đưa chúng tôi về ngôi nhà hạnh phúc.
Chiếc ô tô riêng hôm nay đưa chúng tôi đến với sự chia ly.
"Tạm biệt A Phong! Tạm biệt chàng trai đã từng sưởi ấm cho em!"
7
Cục Dân chính hoạt động rất hiệu quả.
Trước đây tôi từng nghe nói khi ly hôn, nhân viên sẽ cố gắng hòa giải.
Nhưng khi đến lượt tôi, không có ai nói thêm câu gì, có lẽ là vì họ nhìn thấy Trần Phong nắm tay Phùng Thiến rất chặt.
Sau khi ra khỏi cửa, Trần Phong ôm lấy Phùng Thiến rồi lái xe rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Tôi hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Tôi không có gia đình hay bạn bè.
Tôi là người cô đơn trên cõi đời này.
Buổi tối, tôi nằm trên chiếc giường trong khách sạn nhỏ tận hưởng cảm giác thư thái hiếm có.
Bỗng mẹ chồng cũ gọi điện tới:
"Cô đi đâu rồi hả thứ đàn bà lẳng lơ. Đồ không có cha mẹ dạy bảo!"
Tôi vừa nghe điện, bà ta đã bắt đầu chửi rủa.
Tôi cắt ngang:
"Còn hơn con trai bà có mẹ mà như không có. Hơn nữa chúng tôi đã ly hôn rồi, đừng làm phiền tôi!"
Nói xong tôi thẳng thừng cúp máy.
Hành động này làm sự oán giận bấy lâu nay dường như vơi đi một chút.
Tôi dứt khoát tắt máy, đắp chăn và đi ngủ.
Bốn năm qua, tôi không có một đêm nào ngon giấc.