Chương 1 - Tình Yêu Qua Mạng Và Những Bí Mật Kinh Ngạc
Khi du học ở Anh, tôi quen một du học sinh người Đức qua việc lướt web.
Tôi nói tôi ra nước ngoài để trốn nạn, anh ta nói anh ta đi du học để trốn nợ.
Chúng tôi cùng than thở đồ ăn ở nước ngoài dở tệ đến mức nào, càng nói càng hợp, rồi thuận theo tự nhiên mà yêu nhau qua mạng.
Đến khi tốt nghiệp, tôi nói với anh ta, người truy sát tôi đã bị bắt vào tù, tôi an toàn rồi.
Anh ta bảo thời hiệu truy tố đã hết, cũng tự do rồi.
Thế là chúng tôi về nước, tình yêu qua mạng cuối cùng cũng gặp mặt.
Tôi cố gắng đóng vai hình tượng bản thân đã dựng lên trên mạng.
Cho đến khi trong buổi tiệc sinh nhật của ba tôi, chúng tôi gặp lại nhau.
Anh ta chính là đứa con ngốc nhà ông chủ mỏ than mà tôi từng chê bai là tám tuổi còn tè dầm.
Còn tôi, là cô gái nhà chủ ao cá mà anh ta từng kể là đứa ham ăn, chuyện xấu nào cũng dính.
1
Khi ra khỏi cửa khẩu sân bay, tôi lại phát hiện một người quen.
Tôi cứ nghĩ mình nhìn nhầm, dù gì thì bây giờ anh ta đáng lẽ vẫn còn đang trốn nợ ở Đức mà.
Tôi vòng qua sau lưng anh ta hai vòng, rồi cắn răng vỗ một cái vào người anh ta.
Khi anh ta quay lại, tôi xác định chắc chắn — chính là bạn trai mạng của tôi!
“Quái vật sần sùi nhỏ xíu?”
Anh chàng khựng lại một chút, mặt đỏ bừng như con tôm chín.
Anh ta ngây người nhìn tôi, lắp bắp nói:
“Gián mẹ biết bay?”
Ánh mắt xung quanh như kim châm sau lưng, khoảnh khắc đó tôi chỉ muốn độn thổ cho rồi.
Tôi ngượng chín mặt, lấy mũi chân cào cào đất, trong lòng hối hận vô số lần vì đã chọn cái tên mạng đó.
Giờ nghe từ miệng một trai đẹp nói ra, xấu hổ đến mức muốn chết.
“Nhỏ giọng chút đi!”
“Phi Phi, xin lỗi nhé, tại anh xúc động quá.”
Tôi không muốn bàn chuyện tên mạng với anh ta ở sân bay nữa, môi giật giật, vội vàng đổi chủ đề.
“Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây, chẳng phải cậu đang trốn ở Đức…”
Tôi liếc nhìn xung quanh, cảm thấy từ “trốn nợ” thật sự không hợp với hoàn cảnh lúc này.
Dù sao thì lý do chúng tôi ra nước ngoài, cũng chẳng ai vẻ vang gì cho cam.
Trước đây khi lướt web, tôi quen được một chàng trai có nickname là “Quái vật sần sùi nhỏ xíu”.
Tôi du học ở Anh, còn IP của anh ta ở Đức.
Ai cũng biết, ra khỏi đất nước mình là bước vào sa mạc ẩm thực.
Chúng tôi thi nhau than vãn đồ ăn nước ngoài dở tệ đến mức nào.
Tôi gửi cho anh ta món “đặc sản Anh quốc”: cá mòi trong bánh nướng nhìn như đang ngước nhìn bầu trời.
Anh gửi lại cho tôi món “đại tiệc nước Đức”: nhím thịt băm.
Chúng tôi nói chuyện rất hợp gu.
Đến tháng thứ ba quen nhau, cả hai gửi ảnh cho nhau.
Chàng trai trong ảnh nắng vàng, chân dài, lấp ló cơ bụng dưới lớp áo – đúng gu làm tim tôi rung rinh.
Tôi bắt đầu say nắng không dứt nổi.
Anh ấy cũng có vẻ có cảm tình với tôi, trò chuyện càng lúc càng ăn ý.
Cho đến khi anh ấy hỏi tôi lý do ra nước ngoài, tôi bỗng im lặng.
Tôi là con gái của một ông trùm nuôi cá, nhưng từ sau khi ba tôi khoe của rồi bị người ta đầu độc cả ao cá, tôi mới hiểu được tầm quan trọng của việc giấu tài.
Trên đời này, ngoài bố mẹ ruột, đến anh em cũng không muốn thấy bạn sống tốt hơn họ.
Đặc biệt là khi sống ở nước ngoài, phải biết tự bảo vệ bản thân.
Nên khi anh ấy hỏi đến chuyện gia đình, tâm lý đề phòng của tôi lập tức bật lên.
Tôi nói với anh rằng mình ra nước ngoài để trốn nạn.
Chỉ thiếu điều nói mình đang nhặt ve chai bên Anh thôi.
“Còn cậu thì sao? Du học hay đi làm?”
Giọng anh ấy cũng ngập ngừng, “Tớ… thật ra cũng khổ lắm… tớ sang Đức để trốn nợ.”
Thế là chúng tôi lại có thêm một sở thích chung: chửi đổng giới nhà giàu.
2
“Đúng là có duyên thật đấy, không ngờ lại cùng chuyến bay.”
Khi tôi còn đang không biết nên nói gì tiếp, thì ánh mắt tôi rơi vào chiếc vali của anh – in đầy logo LV.
“Ơ, cậu giàu đến mức mua được hàng hiệu cơ à?”
Tiểu Bình vắt chân dài ngồi phắt lên hai chiếc vali, vẫy tay về phía tôi.
“Sao có thể mua hàng hiệu được chứ… cái này… hàng fake đấy.”
Nhìn anh ta nuốt nước bọt gượng gạo, tôi biết mình lỡ làm anh ấy ngại rồi.
Dù gì thì chẳng ai muốn bị coi là nghèo giữa ban ngày ban mặt cả.
Tôi gật đầu tỏ ý thông cảm.
Anh gãi đầu, cười ngượng, rồi chỉ vào bộ đồ tôi đang mặc.
“Phi Phi, hôm nay cậu mặc đẹp thật đấy, cái áo Prada này càng tôn da trắng…”
Anh bỗng khựng lại, dán mắt vào logo trên áo tôi.
Tôi theo phản xạ che lấy phần chữ trên ngực.
“Bạn bè đều nghĩ tôi sống sang chảnh ở nước ngoài, tôi cũng không muốn để họ coi thường.”
Tôi chẳng chớp mắt, nói dối một cách trơn tru.
Chúng tôi cùng cười hề hề nhìn nhau, khung cảnh ngượng ngập không để đâu cho hết.
Rõ ràng là trên mạng nói chuyện hợp lắm cơ mà!
Đúng là một lời nói dối sẽ kéo theo hàng loạt lời nói dối khác, cuối cùng vẫn là chột dạ.
Đột nhiên, chuông điện thoại cả hai chúng tôi cùng lúc reo lên, chấm dứt luôn câu chuyện không biết phải tiếp thế nào.
Cả hai đều cười áy náy với nhau, rồi tách ra một chút để nghe điện thoại.
Tiếng ba tôi vang lên to rõ trong điện thoại:
“Con gái à! Xuống máy bay rồi hả? Ba nhớ con muốn chết luôn!”
Tôi vội vàng bịt mic lại, hạ giọng nói nhỏ.
“Con đã nhắn tin báo là sắp về rồi mà, sao ba còn gọi gấp vậy?”
Ba tôi bĩu môi qua điện thoại.
“Là thế này, con trai của chú Trần cũng về nước hôm nay. Chính là người mà hồi nhỏ con từng đính hôn theo kiểu cha mẹ sắp đặt đó, chú Trần nói nếu rảnh thì cùng đi ăn bữa cơm…”
Tôi lập tức nổi đóa.
Chuyện hồi nhỏ đùa giỡn sao có thể coi là thật được? Ai mà còn nhớ nổi mấy chuyện lúc còn mặc quần hở đáy!
Tôi quay sang nhìn Tiểu Bình, đường nét xương hàm sắc bén của anh ấy như con dao, cứa thẳng vào tim tôi làm nó đập thình thịch.
Một người đẹp trai như vậy mới chính là nam thần tôi luôn mong ước chứ!
“Đừng đùa! Con trai chú Trần trông thế nào, ba từng gặp chưa? Nếu anh ta vừa lùn vừa xấu, mặt đầy mụn thì sao! Con là người mê cái đẹp mà!”
“Ba còn không rõ gu của con gái cưng sao? Ba xem ảnh rồi, hoàn toàn đúng kiểu con thích!”
Lúc này, tôi để ý thấy Tiểu Bình đang liếc trộm tôi, mặt còn hơi đỏ lên bất thường, rồi nhỏ giọng gắt vào điện thoại:
“Tôi có người mình thích rồi!”
Tôi vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Không biết người anh ấy nói thích… có phải là tôi không?
Thấy anh đã tắt máy, tôi cũng nhanh chóng bảo ba “về nhà nói tiếp”, rồi cúp luôn điện thoại.
3
“Sao vậy? Vẫn chưa giải quyết xong chuyện nợ ở nhà hả?”
Thấy sắc mặt Tiểu Bình không tốt, tôi định nói gì đó để xoa dịu không khí.
“Nếu cần giúp gì, cứ nói thẳng nhé.”
Mấy thứ khác tôi chưa chắc giúp được, nhưng tiền thì… nhà tôi dư sức!
Anh quay sang nhìn tôi, như thể đang đưa ra một quyết định quan trọng.
“Phi Phi, nói ra thì dài dòng… Năm xưa nhà tôi đắc tội với một ông chủ ao cá họ Lý, nợ gia đình họ một khoản không nhỏ. Gia đình sợ ảnh hưởng tương lai tôi nên vay mượn gửi tôi ra nước ngoài.”
Tôi sốc tới mức ngẩn người, yếu ớt hỏi lại một câu:
“Có phải… là vị đại gia thủy sản ở ven biển không?”
Tôi còn hy vọng mong manh, nhưng ánh mắt gật đầu lia lịa của Tiểu Bình đã dập tắt hoàn toàn.
“Đúng rồi, chính là nhà đó! Nghe nói nhà đó còn có một cô con gái ham ăn, chuyện xấu nào cũng dính!”
“Nhà tôi nợ tiền, toàn để mua bánh cho cô ta ăn. Suốt ngày chỉ biết ăn, không biết giờ béo thành cái gì rồi!”
Tôi há hốc miệng, giận run người.
Là ai! Là ai dám đi bôi nhọ danh dự của tôi như vậy?!
Nhìn lại vóc dáng thon gọn của mình, tôi xem có gì là béo đâu cơ chứ!
Tiểu Bình ngẩng đầu nhìn lên trời bốn mươi lăm độ, như để giấu đi giọt nước mắt.
Tim tôi càng nhói hơn.
Thì ra anh ấy phải tha hương nơi đất khách, là vì món nợ với nhà tôi!
Những năm gần đây, ngành thủy sản nhà tôi phát triển mạnh, biết đâu có kẻ dưới quyền làm chuyện mờ ám sau lưng, tôi cũng không hay biết.
Nghĩ đến cảnh anh ấy sống khổ ở Đức, co ro trong căn hầm tồi tàn, ăn thịt sống qua ngày, tôi cảm thấy bầu trời như sụp đổ.
Tôi muốn nói ra thân phận thật, muốn thay mình và ba minh oan.
Cái danh “con bé ham ăn” này không thể cứ để rơi vào đầu tôi được!
Tôi vừa định ngẩng đầu nói ra tất cả, thì nghe anh ấy hỏi:
“Sao cậu lại phải đi Anh trốn nạn vậy?”
Tôi cứng người lại.
Nếu anh ấy biết tôi lừa dối, biết tôi chính là cô bé ham ăn đó, biết vì tôi mà anh ấy phải xa nhà… anh ấy sẽ nghĩ gì đây…
Chỉ trong tích tắc, đầu óc tôi như bị xoắn thành mớ bòng bong.
Hàng loạt suy nghĩ lướt qua cuối cùng chỉ còn ba chữ: Tiếp tục giả vờ!
Nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, tôi nuốt nước bọt.
Tuyệt đối không thể để anh biết sự thật, nếu không thì tình cảm này xong đời rồi.
Tôi nghiến răng, bắt đầu bịa chuyện:
“Tất cả là do một ông chủ mỏ than họ Trần!”
Chú Trần, xin đừng trách con!
“Ông ấy trồng một cây ngân sam trong biệt thự ở Tô Châu. Em vô tình làm cháy mất cái cây đó, bị ông ấy phái người truy sát!”
Cây ngân sam của chú Trần đúng là quý hiếm thật, nghe nói trăm năm tuổi rồi…
Hồi nhỏ, ba tôi dắt tôi đến nhà chú Trần chúc Tết, cây ngân sam bị pháo hoa tôi đốt cháy mất.
Chú Trần cũng không trách mắng gì, chỉ cười nói với tôi, cái cây đó là một phần lễ cưới chuẩn bị cho con trai chú.
Tôi đã đốt cây, thì phải lấy thân mình bù lại – làm vợ con trai chú ấy!
Thật là quá mức hoang đường!
Ai lại lấy cây làm sính lễ chứ, rõ ràng chỉ là cái cớ thôi mà.
Nhưng dù sao lỗi cũng là ở tôi, nên lúc đó tôi chỉ biết chuồn nhanh.
Về sau không biết ba tôi và chú ấy đã bàn bạc gì, mà quan hệ của hai người ngày càng thân thiết.
Nghe tôi kể xong, Tiểu Bình mím môi, lông mày cau chặt như có thể kẹp chết một con ruồi.
Anh trông vừa tức giận, vừa buồn bực – chắc chắn là đang thương tôi rồi!
Tôi thấy hiệu quả, nên càng kể càng nhập tâm.
“Ông chủ mỏ than đó còn có một đứa con trai ngốc nghếch, bảy tám tuổi rồi mà còn tè dầm! Nghe nói cái cây ngân sam đó là để làm giường cho nó.”
Tôi càng miêu tả kỹ, mặt Tiểu Bình càng đen sì.
“Sao có thể bảy tám tuổi còn tè dầm được! Nhảm nhí!”
“Cậu đừng không tin, tôi tận mắt chứng kiến đấy!”
Đến cuối cùng, Tiểu Bình suýt nữa bật khóc.
Tôi vội an ủi:
“Không sao đâu, đám người từng đến nhà tôi gây sự đều vào đồn hết rồi, giờ tôi an toàn lắm, cậu đừng lo.”
“Tôi… tôi xin lỗi cậu! Thật ra…”
Tiểu Bình cúi đầu, mãi mới nặn ra được một câu.
Anh đúng là người tốt, không thể giúp được tôi thì lại tự trách mình.
Tôi chu đáo lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh.
“Không sao đâu, tất cả là do thằng con ngốc của ông chủ mỏ than. Đã ngốc còn phá rối, kiểu người này sau này đi đường chắc chắn bị sét đánh cho xem!”
Cơ thể Tiểu Bình cứng đờ.