Chương 12 - Tình Yêu Không Thể Cứu Vãn

Mục đích duy nhất là để thúc đẩy quan hệ hợp tác bền chặt giữa hai công ty.

Tiện thể cùng nhau chung sống cho qua ngày đoạn tháng.

Hầu hết các cặp vợ chồng trên danh nghĩa đều mạnh ai nấy lo chuyện mình.

“Trong ba năm qua, bất kể em ồn ào như thế nào, anh cũng chưa từng bạo lực lạnh với em, em có thể quẹt thẻ của anh tùy thích, anh cũng đã dành đủ sự tôn trọng cho em…”

“Ngoại trừ không yêu em, cái gì cho được anh đều cho đủ. Lục Dao, là do em quá tham lam.”

Tôi không hiểu lắm, yêu hay không yêu quan trọng đến vậy sao?

Những gì tôi làm cho Lục Dao ở hiện tại cũng không khác mấy những chuyện tôi đã làm cho Lâm Nhân lúc còn quen cô ấy.

Có lẽ sự khác biệt duy nhất là Lâm Nhân không muốn quẹt thẻ của tôi.

Mặt Lục Dao đã đẫm nước mắt: “Tôi chẳng qua là muốn chồng tôi thích tôi, yêu tôi, sao tôi lại tham lam? Tống Viễn, anh mới là kẻ quá đáng.”

Tôi chế nhạo: “Vậy nên con người em mới khiến người khác thấy mệt mỏi.”

Tôi uống một ngụm nước cho nhuận giọng rồi mới tiếp tục nói: “Nếu em muốn yêu đương, đáng lẽ ra em nên tìm người nào nghèo một chút, anh tin rằng có rất nhiều người ngoài kia sẵn lòng yêu đương với em.”

Kể cũng lạ, đa phần người ta lại thích nói chuyện tiền bạc với người nghèo và nói chuyện tình cảm với người giàu.

Lục Dao trừng mắt với tôi, khóc nức nở hơn: “Tống Viễn, anh là đồ khốn nạn!”

Tôi gật đầu: “Ừ, anh đúng là một thằng khốn nạn, cho nên Lục Dao à, anh không định nhẫn nhịn nữa, chúng ta ly hôn đi. Anh biết thời gian của em không còn nhiều nữa nên chúng ta không cần phải tiếp tục hành hạ nhau như thế này.”

Tôi dừng lại một chút rồi nói thêm: “Tiền cấp dưỡng anh sẽ đưa cho em, nếu em muốn căn nhà mà chúng ta đang ở thì anh có thể để lại cho em, nhưng anh không thể cho em cái gì khác được.”

Lục Dao tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền.

Tôi cũng đã nhờ luật sư soạn thảo một thỏa thuận ly hôn.

Tiền mất một nửa còn có thể kiếm lại được.

Chứ tôi không muốn chịu đựng kiểu sống này thêm chút nào nữa.

Tôi cầm đơn ly hôn gõ cửa phòng Lục Dao.

“Luật sư đã soạn xong thỏa thuận ly hôn, anh để ở cửa cho em.”

Tôi đang định đi thì cánh cửa đóng chặt đột ngột mở ra.

Đầu tóc rối bù, sắc mặt của Lục Dao tái nhợt như ma.

Đôi mắt của cô ấy đỏ ửng và sưng lên, chắc mấy hôm nay đã khóc rất nhiều.

Trước tiên Lục Dao nhìn thoáng qua tờ giấy thỏa thuận ly hôn nằm trên đất, sau đó chậm rãi nhìn tôi: “Tống Viễn, nếu anh đã biết tôi sắp ch.ết, tại sao anh nhất định phải ly hôn?”