Chương 3 - Tình Yêu Giữa Hai Thế Giới
7.
Tôi lại quay về chỗ ngồi, tiếp tục làm bài.
Nhưng họa vô đơn chí.
Chưa kịp làm xong một đề, từng cơn đau quặn lại ập đến, khiến tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Trán tôi túa ra mồ hôi lạnh dày đặc như mưa rơi.
Tôi buộc phải gục đầu xuống bàn, mong cơn đau chóng qua.
Giờ nghỉ trưa, trong lớp chỉ lác đác vài bạn đang ngủ gật.
Tôi hoàn toàn không còn chút sức lực nào để gọi ai giúp đỡ.
Dòng chất lỏng chảy dọc theo cánh tay, tôi không phân biệt nổi đó là mồ hôi hay nước mắt.
Chẳng lẽ tôi sẽ đau đến chết ở đây sao? Rõ ràng… rõ ràng tôi đã rất nỗ lực để sống tiếp rồi mà.
Chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là tôi có thể thay đổi cuộc đời mình…
Cơn gió lạnh từ ngoài thổi vào dần dần làm mờ đi ý thức của tôi.
Cho đến khi ai đó đột ngột lay tôi dậy.
“Sao lại toát mồ hôi nhiều vậy? Mau dậy đi, đừng ngủ nữa, anh cõng em đến phòng y tế!”
Cả người tôi như sụp đổ đè lên lưng Giang Nghiễn Bạch,
Thế mà cậu ấy lại chẳng hề có vẻ gì là nặng nhọc, cõng tôi lao vội ra ngoài.
Từng bậc thang làm tôi lắc lư không ngừng, đến đoạn rẽ còn suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Mồ hôi tôi thấm ướt cả lưng áo cậu ấy.
“Giang Nghiễn Bạch… xin lỗi… anh…”
“Anh biết mà, anh biết hết rồi. Em đau thì đừng nói gì nữa.”
Đoạn đường cuối cùng, Giang Nghiễn Bạch vừa chạy vừa hét:
“Bác sĩ! Bác sĩ ơi, cứu người với!”
8
Phải đến khi truyền xong chai nước biển, tôi mới dần hồi sức lại.
Trán tôi đã được lau khô bằng khăn ấm.
“Bây giờ em thấy sao rồi? Còn đau không?” – Giang Nghiễn Bạch nhìn tôi, mắt đỏ hoe.
“Em đỡ nhiều rồi.”
“Thuốc anh lấy sẵn hết rồi. Xin lỗi em, anh quên hôm nay là ngày đầu của kỳ kinh. Lại còn chọc em giận nữa. Anh đáng ra không nên bỏ đi… May mà vẫn kịp quay lại, không thì anh áy náy cả đời mất.”
“Là tại em… giọng em lúc đó gắt quá. Em xin lỗi.”
Cậu ấy cười nhẹ:
“Lúc trước em nói rồi mà, làm bạn gái anh thì cứ thoải mái giận dỗi, anh dỗ. Nhưng mà… chia tay thì đừng có mơ.”
Tai tôi đỏ bừng lên không kiểm soát nổi.
“Sắp vào học rồi, anh về lớp đi.” – Tôi vội đẩy cậu ấy ra ngoài.
“Không được, anh phải ở đây trông em.”
“Thật sự em khỏe rồi mà. Với lại có cô y tá trong này, anh yên tâm đi.”
Cuối cùng tôi cũng ép được cậu ấy trở lại lớp.
Trước khi đi, cậu ấy còn ngoái đầu lại ba lần.
Tôi nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi, cố gắng không để nước mắt trào ra.
Đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần…
Luôn khiến tôi nhớ về mùa đông năm ấy…
9.
Tôi vừa mới chào đời không lâu, bà nội không biết từ đâu mời về một ông thầy bói.
Ông ta phán tôi là sao sát chủ, sẽ khiến nhà họ Trần tuyệt tử tuyệt tôn.
Là mẹ tôi cố sống cố chết bảo vệ, tôi mới tránh khỏi số phận bị vứt bỏ.
Nhưng họ vẫn không thể kìm được nỗi khát khao sinh con trai, nên đặt tên tôi là Trần Chiêu Nhi.
Có lẽ người phụ trách giấy tờ hôm đó đã nổi lòng từ bi, sửa chữ “Chiêu” (招 – nghĩa là gọi) thành “Chiêu” (昭 – nghĩa là sáng).
Trước khi em trai tôi ra đời, mỗi lần người nhà nhắc đến chuyện này là lại lôi tôi ra đánh một trận.
Nhưng tôi vẫn luôn biết ơn người nhân viên ấy — chính vì hành động nhỏ của cô ấy, tôi mới không đến nỗi tự ti đến cùng cực.
Sau này, mẹ tôi mãi vẫn không sinh được con trai.
Thế là bà trở thành cái bao cát mà ai trong nhà cũng có thể đánh mắng trút giận.
Mỗi lần ba tôi và bà nội đánh bà, tôi luôn lao ra chắn phía trước, thay bà hứng vài đòn.
Tôi dốc toàn lực vào học hành, chỉ mong kiếm tiền thật nhanh để đưa mẹ rời khỏi nơi này.
Nhưng đến năm tôi học lớp sáu, bà sinh được con trai, và mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Từ một người mẹ từng là nạn nhân, bà lặng lẽ trở thành kẻ ra tay.
10
Một buổi sáng năm lớp bảy, không hiểu sao bụng tôi đau quặn dữ dội, như có hàng ngàn con dao đâm vào cùng lúc.
Tôi chỉ biết ôm bụng, cuộn tròn trên giường.
Trong cơn mê man, tôi ngất đi vì đau.
Không bao lâu sau, bụng tôi bị ai đó đạp một cái tỉnh dậy.
Mở mắt ra, mẹ tôi đang đứng đó, ánh mắt đầy thù hằn.
Chưa kịp mở miệng, bà đã quát lớn:
“Mày muốn bỏ đói tao à? Cơm nước không lo! Tao chăm em mày đã đủ khổ rồi, mày còn muốn rước thêm phiền!”
Khi đó mẹ tôi vừa sinh em trai.
Trong mắt mọi người, đứa bé ấy là báu vật hiếm có, còn tôi thì như không tồn tại.
Việc nấu ăn đương nhiên đổ lên đầu tôi.
Mỗi sáng, tôi đều phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà trước khi đến trường.
Tôi toát mồ hôi lạnh, đau đến run người, van xin:
“Mẹ… con đau bụng quá… Mẹ đưa con đi bệnh viện được không…”
Mẹ không nói một lời, hất tung chăn trên người tôi.
Gió đông miền Bắc lạnh buốt, thổi qua làm toàn thân tôi co rúm lại vì lạnh.
“Cho mày ăn cho mày ở mà còn muốn lười biếng? Biết vậy lúc trước tao để ba mày bán mày đi cho rồi! Là tao che chở mày mới có mày hôm nay! Đồ vô ơn!”
Tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng, chân run bần bật vì đau.
Cứ thế lảo đảo vào bếp làm bữa sáng, rồi lại cố chạy đi học.
Tôi nghĩ, chỉ cần tới được trường, có lẽ thầy cô sẽ giúp tôi.
Hôm đó gió lớn lạ thường, quất thẳng vào mặt khiến đầu óc tôi choáng váng.
Nhưng tôi chưa kịp đến trường — đoạn đường chỉ bốn mươi phút thôi, tôi đã ngất xỉu giữa đường vì đau.