Chương 6 - Tình yêu cuồng nhiệt sau khi cưới

Tôi hung ác không nghe, dứt khoát chặn tất cả phương thức liên lạc của anh.

 

14

 

Đêm hôm đó, tôi ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm vào ảnh cưới khổ lớn trên đầu giường, ngồi ngơ ngác cực kỳ lâu.

 

Nhớ tới lúc trước tôi thường nói với bạn thân, nếu như không có rất nhiều, rất nhiều tình yêu, vậy tôi muốn rất nhiều, rất nhiều tiền.

 

Tôi rất yêu Trần Tấn Nam.

 

Thế nhưng nếu như trong lòng của anh chứa người khác.

 

Vậy ta cũng không cần anh nữa.

 

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện anh ở Thụy Sĩ tình cảm thắm thiết với chị gái.

 

Coi tôi là kẻ ngu mơ mơ màng màng, tôi vừa khó chịu vừa không cam tâm.

 

Cho nên tôi muốn mạnh tay tiêu tiền của anh.

 

Thế là ngày hôm sau tỉnh lại, sau khi ổn định tâm trạng, tôi gọi điện cho người bạn thân tốt nhất.

 

“Nhan Nhan, cưng chờ đấy, chị đây sắp xếp cho cưng mười tám người mẫu nam!”

 

“Chị cam đoan khiến cưng vui vẻ đến mức không nghĩ tới tên đàn ông già Trần Tấn Nam kia nữa!”

 

“Phải đẹp trai hơn anh ấy.”

 

“Được!”

 

“Còn phải có vóc dáng đẹp hơn anh ấy, cao hơn anh ấy, lợi hại hơn anh ấy.”

 

Buổi chiều, tôi và bạn thân vọt tới cửa hàng điên cuồng mua mua mua.

 

Tôi còn quẹt thẻ của Trần Tấn Nam để mua cho bạn thân một cái túi xách xa xỉ.

 

Cuối cùng, mang theo một đống chiến lợi phẩm trở về.

 

Đến đêm muốn đi club chơi, bạn thân đã sớm chuẩn bị chiến bào cho tôi xong xuôi.

 

Chỉ là, nét mặt của cô ấy lại có hơi chần trừ:

 

“Nhan Nhan, nếu chồng cậu biết tớ trợ Trụ vi ngược, có thể nào vặn đầu tớ xuống không?”

 

“Suy nghĩ nhiều rồi.”

 

Tôi cầm mảnh vải vóc nhỏ kia lên, cười giễu cợt một tiếng: “Anh ấy sẽ không quan tâm tớ đâu.”

 

“Các cậu… cãi nhau sao? Hay là anh ta làm chuyện gì có lỗi với cậu?”

 

Bạn thân bận tâm hỏi thăm.

 

“Tớ không muốn nhắc đến anh ấy đâu Nhược Nhược.”

 

“Được được được, vậy chúng ta không nhắc tới anh ta nữa, cậu thay quần áo trang điểm nhanh lên, chúng ta ra ngoài chơi một đêm."

 

Tôi thay xong váy đi ra, bạn thân nhìn chằm chằm: “Vì sao tớ lại không phải đàn ông chứ?”

 

“Có phải hơi hở quá không?”

 

Tôi giật giật cổ áo chữ V xẻ sâu, vẫn có chút không được tự nhiên.

 

“Cậu đây gọi là tạo phúc cho nhân loại.”

 

Bạn thân giục tôi trang điểm: “Tranh thủ thời gian, chị đây muốn xem cưng đêm nay đại sát tứ phương.”

 

Trên đường tới club, tôi mượn điện thoại của bạn thân một chút.

 

Chúng tôi đã quen biết nhiều năm, cô ấy cũng có Wechat của chị gái.

 

Có đôi khi con người chính là thích tự ngược.

 

Tôi nhìn avatar của chị gái, nhìn một lúc lâu, vẫn ấn mở.

 

Vòng bạn bè của chị gái cài đặt có thể thấy được bài viết trong vòng một tháng.

 

Bài viết cuối cùng vẫn còn dừng lại ở tuần trước.

 

Cũng không có bài viết đêm hôm đó.

 

Có lẽ đêm đó sau khi gọi điện thoại cho tôi, chị ấy đã xóa bài.

 

Nhưng những chuyện này cũng không quan trọng.

 

Tôi không nhịn được lại nghĩ tới ánh mắt Trần Tấn Nam nhìn về phía chị ấy.

 

Loại cảm xúc muốn kiềm chế nhưng lại không thể kiềm chế được đó.

 

Còn khiến người ta tổn thương hơn cả ánh mắt thẳng thắn.

 

Được rồi.

 

Tôi trả điện thoại di động cho bạn thân.

 

Thứ tranh cướp được không có ý nghĩa.

 

Tôi trở lại giống như bình thường nhưng trong lòng lại vẫn còn hơi trĩu nặng khó chịu.

 

Bởi vậy, tôi chưa bao giờ thích uống rượu đã buồn bực uống thêm mấy chén.

 

15

 

Đều nói cồn có thể làm tê liệt tất cả.

 

Nhưng tôi rõ ràng đã uống say, nhưng trong đầu vẫn tràn ngập suy nghĩ đến Trần Tấn Nam.

Mấy người mẫu nam trước mặt.

 

Không cao bằng Trần Tấn Nam, không có khuôn mặt đẹp bằng anh.

 

Không có khí chất anh có, không có sự nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ của anh.

 

Ngay cả cơ bụng cũng không đẹp mắt, rắn chắc bằng anh.

 

Điện thoại bạn thân vang lên như đòi mạng, cô ấy lắc lư đứng dậy ra ngoài nghe.

 

Người đẹp trai nhất trong đám người mẫu nam kia bèn thuận thế ngồi ở bên cạnh tôi.

 

“Chị à, tâm trạng của chị không tốt sao?”

 

“Để em uống vài chén với chị.”