Chương 13 - Tình yêu cuồng nhiệt sau khi cưới

“Nhan Nhan, thời gian này không biết giám đốc Trần có việc vui gì, tâm trạng cực kỳ tốt.”

“Đúng vậy, cô không biết hai năm trước đó chúng tôi trải qua như nào đâu.”

“Còn may cô bị bệnh không đi làm, không thì chắc chắn cô sẽ bị phạt thảm.”

“Tính cách của giám đốc Trần hai năm này rất kém cỏi sao?”

“Nào chỉ có chênh lệch một chút, quả thực là cực kỳ chênh lệch có được không?”

“Chúng tôi đều cảm thấy, tình trạng của giám đốc rất là lạ, nghiêm trọng hoài nghi là do không có bạn gái.”

Tiếng trò chuyện bỗng nhiên ngừng lại.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy Trần Tấn Nam chẳng biết đã đứng ngoài phòng thư ký từ lúc nào.

Tất cả mọi người bị dọa đến im lặng, không dám thở mạnh.

“Thư ký Ôn, cô qua phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Trần Tấn Nam dùng giọng điệu nghiêm túc giải quyết việc chung, nói xong câu đó xong thì xoay người đi.

Mấy người khác trong văn phòng đều nhìn tôi đồng tình.

Tôi chỉ có thể đứng lên, đi theo ra.

“Nhan Nhan, lát nữa linh hoạt một chút, đừng để giám đốc Trần phạt cô nữa.”

“Đúng vậy, trước đó giám đốc Trần đã hay nhằm vào cô.”

“Nhưng mấy ngày nay tâm trạng của giám đốc tốt, chắc là sẽ không quá đáng.”

“Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ trước kia Nhan Nhan đi từ văn phòng giám đốc Trần ra, bị phạt đến mức sống không còn gì luyến tiếc…”

Cầu xin mấy người đừng nói nữa…

Tôi đỏ mặt tới mang tai bước nhanh ra ngoài, lại không nhịn được thầm oán Trần Tấn Nam.

Anh thật sự đúng là nghiện diễn.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, tôi nhìn về phía người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.

“Giám đốc Trần.”

“Thư ký Ôn.”

Trần Tấn Nam vẫy gọi kêu tôi tới.

Tôi đi đến trước mặt anh, trừng anh: “Trần Tấn Nam, anh lại muốn quy tắc ngầm với em!”

Người này hiếm khi cười có hơi càn rỡ: “Chỉ ngầm với em, có cho ngầm hay không?”

“Không cho!”

Tôi quay mặt qua chỗ khác, giả vờ quay người muốn đi.

“Nhan Nhan, lại đây.”

Trần Tấn Nam không biết lấy từ nơi nào ra một cái hộp.

Tôi xem một chút, giật mình.

Đây là nhẫn đôi chúng tôi từng mua lúc kết hôn.

Hốc mắt của tôi hơi nóng lên: “Trần Tấn Nam…”

Tôi còn tưởng rằng khi đó anh hiểu lầm trong lòng tôi có người khác.

Đã sớm ném hết đồ của tôi đi.

“Lại đây, Nhan Nhan.”

Tôi cố nén nước mắt, đi đến trước mặt anh.

Trần Tấn Nam nắm chặt tay của tôi, một lần nữa đeo nhẫn lên cho tôi.

“Ôn Nhan, tròn ba năm vui vẻ, anh yêu em.”

Lúc này tôi mới đột nhiên hoàn hồn, hôm nay lại là ngày tròn ba năm tôi và Trần Tấn Nam đăng ký.

Tay tôi cũng run rẩy đeo nhẫn cưới lên cho anh.

“Trần Tấn Nam, có chuyện em muốn nói cho anh.”

“Chuyện gì?”

Tôi ngồi trên đùi anh, nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh.

Vào lúc anh ngửa mặt hôn tôi, tôi ghé vào tai anh nói,

“Trần Tấn Nam, thật ra, người em yêu thầm viết trong nhật ký, vẫn luôn là anh.”

“Em chỉ từng thích một mình anh, lúc trước là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng là vậy.”

 

Hết.