Chương 5 - Tình Yêu Bị Đoạt Mệnh
Làm sao chịu nổi khi bị thạch cao bịt kín miệng mũi chứ?
Tôi nhặt được cái này trong xưởng của ông…
Nghĩ mà xem, lúc đó thằng bé đau đớn đến mức nào.
Tội nghiệp nó… Đều là lỗi của tôi, tôi phải mở cửa sớm hơn, tôi đáng chết…”
Tôi trôi lại gần, đưa tay định lau nước mắt cho cô, muốn nói rằng: “Cô ơi, cháu không trách cô đâu…”
Nhưng nước mắt của cô càng chảy càng nhiều, không sao lau hết được.
Bố như sực nhớ ra điều gì, nhìn xuống chỗ tay áo bị tôi kéo rách hôm đó, ông ném mạnh con dao điêu khắc như sợ bỏng, rồi lao ra khỏi phòng.
“Không thể nào! Châu Châu chưa chết! Nó chỉ trốn đi thôi, nó nghịch lắm… tôi sẽ tìm thấy nó ngay!”
Ông xông vào phòng ngủ của tôi, mở tủ quần áo — nơi tôi thường trốn.Và rồi… tất cả “bất ngờ” tôi từng chuẩn bị cho ông, rơi ào ra.
Có tấm thiệp tôi làm cho Ngày của Cha, nguệch ngoạc viết: “Bố, con yêu bố.”
Có bức tượng nhỏ tôi nặn bằng đất sét, bắt chước ông — trên đế còn khắc: “Chúc bố sinh nhật vui vẻ.”
Dưới cùng, là một bức tranh dang dở — bức vẽ gia đình ba người.
Bố khựng lại, cúi người nhặt lên. Ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào nét bút non nớt, giọt nước mắt rơi xuống, loang cả mực.
Bố khóc rồi. Người lớn thật lạ — những món quà ông từng hờ hững ném qua loa, giờ lại được ông ôm chặt vào lòng như báu vật.
Mẹ bước đến, giật phắt mấy món khỏi tay ông, và tát thật mạnh:
“Tránh xa Châu Châu ra! Anh không xứng chạm vào đồ của con!”
Bố ngã quỵ, che mặt bật khóc, không còn chút dáng vẻ phong độ nào:
“Cố Vy Vy! Nếu không phải em đòi ly hôn, tôi đã chẳng phải làm tượng đúc hình Châu Châu để níu kéo em! Là lỗi của em! Chính em đã giết con!”
“Lỗi của tôi?!” — mẹ gào lên, nắm tay đấm tới tấp. “Nếu không phải anh bỏ đói con đến suýt chết, sao tôi lại muốn rời khỏi cái nhà này?!
Anh đã bao giờ thực sự nhìn con chưa?!
Nếu anh hối hận thật — sao không chết cùng nó đi?!”
Họ lao vào nhau, giằng co giữa đống đổ nát.
Tôi cố chen vào giữa, dang tay ngăn cản — nhưng bàn tay chỉ xuyên qua khoảng không.
Người lớn thật kỳ lạ. Họ luôn đổ lỗi cho nhau, như thể chỉ cần vậy thì nỗi đau sẽ nhẹ đi.
Nhưng mỗi lần họ cãi nhau, họ lại lạnh nhạt thêm một chút.
Còn bố, mỗi lần như thế… lại càng ghét tôi hơn.
Nếu họ không cãi nhau… liệu tôi có cần phải chết không?
Tiếng đồ đạc đổ vỡ vang lên. Chiếc bàn bị hất tung, bức vẽ tôi đặt trên đó rơi xuống đất.
Đó là bức tranh công chúa Elsa tôi vẽ ngày trước khi bị đúc vào thạch cao, phía dưới có dòng chữ nguệch ngoạc:
“Sinh nhật của Châu Châu: Con ước bố tặng con đồ Paw Patrol, món gì cũng được, miễn là Paw Patrol thì con sẽ vui.”
Bố bỗng khựng lại.
Giọt nước mắt ngưng giữa chừng, ông nhìn trân trân vào dòng chữ, rồi lẩm bẩm như nói với chính mình:
“Không thể nào… con trai thì phải thích Ultraman chứ?”
Mẹ khóc nấc, ngồi xuống nhặt bức vẽ, “Tôi còn hứa với con rồi… rằng sinh nhật này, tôi sẽ cùng ăn bánh Paw Patrol, và tặng con bộ đồ Paw Patrol nữa…”
Bố trông như mất hồn, đột nhiên lao như điên về phòng điêu khắc, xô bảo mẫu sang một bên, bế lấy thi thể tôi ra khỏi tượng.
Áo Ultraman đã nhuộm thành màu đỏ thẫm khiến mắt ông đau nhói.
Ông cầm kéo, điên loạn cắt nát, rồi lấy bộ đồ Paw Patrol mẹ mua thay cho tôi.
“Châu Châu… xin lỗi con. Bố giúp con đổi lại nhé.”
Nhưng ngay khi bộ đồ được mặc lên, máu lại thấm ra — từng vệt đỏ loang lổ, xấu xí.
Bố vội múc nước rửa cho tôi.
Nước trong chậu nhanh chóng nhuộm đỏ, và khi máu được lau sạch, thứ hiện ra là chi chít những vết bỏng, vết rộp vỡ nát trên da thịt.
Ông tuyệt vọng làm đổ cả chậu nước, quỳ sụp trước thi thể tôi, liên tục dập đầu — từng cái, từng cái, như muốn lấy mạng mình để chuộc lại lỗi lầm.
Một cái, hai cái, ba cái… Mỗi lần dập đầu, ông lại khẽ nói một tiếng “xin lỗi”. Máu từ trán chảy xuống cổ, thấm đỏ cả cổ áo.
Tôi quỳ đối diện ông, nước mắt chảy dài: “Bố ơi… Châu Châu không đau nữa rồi. Sau này… cũng sẽ không đau nữa đâu.”