Chương 1 - Tình Thân, Không Bằng Tình Thâm
TÌNH THÂN, KHÔNG BẰNG TÌNH THÂM
Tác giả: Viễn Sơn Trường
Em gái ta đã hại chet cả gia đình chỉ vì một gã đàn ông. Còn bé gái mồ côi mà cha từng cứu mạng đã vào cung chỉ để ba’o thu` cho chúng ta rồi bị em gái ta tàn nhẫn giet hại.
Sống lại kiếp này, ta đỡ lấy thân thể gầy yếu của bé gái mồ côi và nói: “Từ nay về sau, em là em gái ruột của ta.”
Em hoảng hốt lắc đầu: “Nô, nô tì làm nha hoàn cho tiểu thư mới phải… Sao có thể xứng làm chị em với ngài?”
Ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy ghen tỵ của cô ả mang danh “em gái ruột” kia, rồi ta quay sang siết chặt tay em - người mà ta thật lòng coi như em ruột: “Em xứng đáng mà, từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ em.”
1
Từ khi sinh ra, em gái ta đã mang bệnh trong người, suốt ngày yếu đuối, cơ thể luôn mang vẻ bệnh tật khiến người ta xót thương, vì thế cả gia đình ta xem nàng như bảo vật mà nuông chiều. Chỉ cần là thứ em gái thích, dù quý giá đến đâu chúng ta cũng sẽ tìm cho nàng.
Dù nàng yêu thích vị hôn phu của ta, ta cũng rộng lượng nhường, chỉ là một người đàn ông chưa từng gặp mặt, sao có thể so sánh với em gái đã cùng ta lớn lên.
Nhưng ta không ngờ, người đàn ông này sau lại có thể lên ngôi hoàng đế.
Đêm em gái được nạp vào cung, cả gia đình đồng lòng nói với nó, nếu nó không muốn vào cung, dù phải đối mặt với nguy cơ bị lưu đày thì gia đình cũng sẽ bảo vệ nó, còn em gái lại vui vẻ nói rằng nàng muốn vào cung, nó muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất thế gian.
Nó như ý mượn quyền thế của cha để vào cung làm phi, còn vị hôn phu của nó, lúc đó đã là hoàng đế - Tiết Lân hứa với nó: chỉ cần diệt trừ cả nhà tướng quân, hắn sẽ cho nó ngôi hoàng hậu.
Một đề nghị hoang đường như vậy, nó không những không nhận ra mà còn gật đầu đồng ý.
Thế là cả gia đình ta bị tàn sát, em gái ôm bụng khóc thảm thiết: “Con phải lo cho tương lai của con con, mọi người đã nói rồi mà, mọi người nói cam lòng chet vì con, con con cũng là người thân của mọi người mà.”
Cuối cùng là bé gái mồ côi Vân Dao, người từng được cha ta cứu mạng trên chiến trường đã đến khu mồ chôn tập thể để vớt xa’c cả gia đình ta, chôn cất đàng hoàng, lập bia mộ, trả thù cho chúng ta.
Nhưng em không đấu lại được em gái ta, em đã hủy hoại gương mặt mà em gái ta luôn tự hào, nhưng cũng nó bị giet thảm. Sau khi bị hủy dung, em gái ta giận dữ xé xác em ra từng mảnh.
Từ khi đến phủ tướng quân, Vân Dao đã luôn nhút nhát không dám gặp người, nhưng ai có thể ngờ, một người luôn yếu đuối như vậy, có ngày lại có thể cầm lên thanh kiếm nặng trĩu, không tiếc mạng mà báo thù cho gia đình ta.
2
Mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã được sống lại, được trở lại ngày cha dẫn Vân Dao vào phủ, em vừa bị em gái ta tát một cái ngã xuống đất, nằm run rẩy không dám động đậy. Em gái ta chống hông, khóc lóc với cha: “Cái gì mà cô nhi! Nhìn là biết ngay là con riêng của cha ở bên ngoài!”
Cha tức giận đến thở phì phò, nhưng trước mặt cô con gái út mà ông luôn cưng chiều, ông không nỡ nói lời nặng, chỉ có thể nói với ta: “Thư Ngọc, con đưa Vân Dao đi, sắp xếp cho nó một chỗ ở. Cha mẹ nó đều đã chết trận ở cửa Bình Nam, cả nhà chỉ còn lại mình nó, từ nay nó sẽ là tứ tiểu thư của phủ tướng quân.”
Ta đỡ lấy thân thể gầy yếu của Vân Dao, siết chặt những ngón tay gầy gò của em, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào em gái yêu quý của ta, Thư Yến: “Cha, nếu cha mẹ Vân Dao đã chết trận, thì nàng là hậu nhân của công thần, Thư Yến dựa vào đâu mà đánh em ấy?! Gia đình họ Thư chúng ta từ khi nào có đứa con gái không biết đúng sai như vậy!”
Thư Yến giật mình lùi một bước, trốn sau lưng mẹ: “Mẹ, con sợ.”
Cha lúng túng im lặng, mẹ cười mỉa khuyên ta: “Thôi được rồi, Ngọc à, nó là em ruột của con mà.”