Chương 8 - Tính Sổ Tình Yêu
Anh chuyển 25 vạn đi tẩu tán, lúc đó anh có nghĩ chúng ta là “một nhà” không?
Ăn cơm xong, tôi nói muốn ra ngoài đi dạo một lát.
Thực ra là ra cổng khu chung cư để gửi tài liệu cho Trần Lâm.
Toàn bộ chi tiết chi tiêu trong suốt 8 năm qua.
Cộng thêm ảnh chụp các khoản chuyển tiền mà tôi phát hiện hôm nay.
Trên đường về, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.
“Vãn Vãn, mẹ chồng con vừa gọi cho mẹ.”
“Bà ấy nói gì ạ?”
Mẹ im lặng một lúc: “Bà ấy nói… bảo nhà mình trả lại 18 vạn tiền sính lễ.”
Tôi đứng dưới ánh đèn đường trong khu, bật cười.
“Thế mẹ nói sao?”
“Mẹ nói, tiền sính lễ là chuyện của tám năm trước rồi, nhà mình không có nghĩa vụ phải trả.”
“Bà ấy nói gì?”
“Bà ấy nói… nếu tụi con ly hôn, thì sính lễ nhất định phải trả.” Giọng mẹ bắt đầu lo lắng. “Vãn Vãn, con thật sự muốn ly hôn à?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Mẹ, con vẫn chưa quyết. Nhưng nếu thật sự ly hôn, mẹ yên tâm, chuyện 18 vạn con sẽ tự lo liệu.”
“Vãn Vãn…”
“Mẹ, con ổn.” Tôi nói, “Mẹ đừng lo, con biết mình đang làm gì.”
Cúp máy, tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Gió đêm lành lạnh.
Nhưng chưa bao giờ tâm trí tôi lại tỉnh táo như lúc này.
Chu Minh, anh tưởng chỉ cần chuyển hết tiền đi, tôi sẽ trắng tay?
Anh sai rồi.
Tám năm qua những gì anh nợ tôi — tôi sẽ đòi lại từng đồng, từng chút một.
8.
Thứ Bảy, Chu Minh dẫn con trai về nhà mẹ anh.
Nói là ăn một bữa cơm gia đình, tiện thể “nói chuyện cho rõ ràng”.
Tôi cũng đi theo.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy phòng khách chật kín người.
Mẹ chồng, bố chồng, em chồng Chu Lượng, và cả…
Bác cả cùng bác gái.
Tôi hiểu rồi.
Hôm nay là một bữa tiệc Hồng Môn.
“Lâm Vãn đến rồi.” Mẹ chồng cất giọng châm chọc, “Ngồi đi, hôm nay chúng ta nói chuyện rõ ràng luôn.”
Tôi ngồi xuống cạnh Chu Minh.
Chu Thần thì được đưa vào phòng trong chơi.
Mẹ chồng lên tiếng trước: Lâm Vãn, tôi không vòng vo. Cô muốn ly hôn thì được, nhưng 18 vạn sính lễ — phải trả lại.”
“Mẹ…” Chu Minh định nói gì đó.
“Con im đi.” Bà trừng mắt với anh ta rồi quay sang tôi, Lâm Vãn, đây là quy tắc. Tiền sính lễ là nhà họ Chu bỏ ra, nhà cô nhận. Bây giờ ly hôn, thì phải trả lại.”
Tôi không đáp.
Bác cả ho nhẹ một tiếng: Lâm Vãn, bác biết những năm qua cháu không dễ dàng gì. Nhưng mẹ chồng cháu nói cũng không sai, sính lễ là tiền trước hôn nhân, ly hôn thì nên hoàn trả.”
Bác gái cũng gật đầu bên cạnh: “Đúng vậy, chuyện này cũng là vì tốt cho cháu thôi. Mọi người rõ ràng sòng phẳng thì mới dễ sống tiếp.”
Tôi nhìn lần lượt từng người trong phòng.
Cả một căn phòng, không ai đứng về phía tôi.
Kể cả Chu Minh.
Anh ta cúi gằm mặt, không nói một lời.
Tôi hít sâu một hơi.
“Được.” Tôi nói, “Vậy để tôi cũng nói cho rõ ràng.”
Tôi lấy ra một xấp giấy từ trong túi.
“Đây là bản chi tiết chi tiêu gia đình trong 8 năm qua của tôi.”
Tôi đặt xấp giấy lên bàn trà.
“816 nghìn tiền vay mua nhà, 720 nghìn tiền sinh hoạt, 280 nghìn tiền học cho con, 120 nghìn cho bố mẹ chồng.”
“Tổng cộng: 1 triệu 936 nghìn.”
Sắc mặt mẹ chồng lập tức thay đổi.
“Cô lại lôi mấy thứ này ra nói nữa à?”
“Mẹ, mẹ bảo con tính sổ cho rõ, thì con đang tính cho rõ đây.”
Tôi nhìn thẳng vào bà.
“Mẹ muốn đòi 18 vạn tiền sính lễ, được thôi. Nhưng số tiền 1 triệu 936 nghìn này, chẳng lẽ không nên tính?”
Bác cả nhíu mày: “Chuyện này… là chi tiêu gia đình mà, khác chứ?”
“Khác chỗ nào?” Tôi hỏi lại, “Bác, số tiền gần 2 triệu đó, đều là một mình cháu chi trả. Tám năm nay, Chu Minh không bỏ ra một đồng.”
Bác quay sang nhìn Chu Minh.
Anh ta im lặng, không nói gì.
“Lương của Chu Minh đâu?” bác gái hỏi.
“Tiết kiệm.” Tôi đáp, “À không đúng, giờ phải nói là — đã chuyển cho mẹ chồng rồi.”
Sắc mặt mẹ chồng lập tức biến sắc.
“Cô… cô nói bậy gì vậy?”
Tôi lấy thêm một tờ giấy từ túi ra.
“Đây là bản sao kê chuyển khoản gần đây của Chu Minh.”
“Ngày 10 tháng 1, chuyển cho Tiền Quế Phân 100.000 tệ. Ngày 12 tháng 1, lại chuyển tiếp 150.000 tệ.”
“Tổng cộng 250.000 tệ.”
“Mẹ, số tiền đó… mẹ nhận rồi phải không?”
Căn phòng bỗng trở nên im lặng như tờ.
Mặt mẹ chồng lúc đỏ bừng, lúc tái nhợt.
Chu Minh đột ngột đứng dậy: “Em lục điện thoại anh?”
“Đúng, em lục đấy.” Tôi nhìn thẳng vào anh ta, “Chu Minh, lúc anh âm thầm tẩu tán tài sản, anh có từng nghĩ đến chuyện chúng ta là người một nhà không?”
Anh ta há miệng, nhưng không nói được gì.
Tôi quay sang bác cả và bác gái.
“Bác nói sính lễ nên hoàn lại, cháu đồng ý.”
“Nhưng số tiền Chu Minh đã chuyển đi — 250.000 — chẳng phải cũng nên đưa vào bàn tính?”
“Còn cả chục vạn anh ta tích lũy trong 8 năm qua chẳng phải cũng là tài sản chung cần chia sao?”
Bác cả im lặng.
Bác gái cũng không nói thêm gì nữa.
Mẹ chồng bất ngờ đứng phắt dậy.
“Lâm Vãn, cô đừng có được đà lấn tới!”
Bà chỉ tay vào mặt tôi.
“Cô gả vào nhà họ Chu 8 năm, ăn nhà họ, ở nhà họ, giờ quay ra vạch mặt trở mặt?”
“Con ăn nhà họ Chu?” Tôi bật cười, “Mẹ nói thử xem, có bữa cơm nào trong 8 năm nay không phải do con bỏ tiền ra mua?”
“Con ở nhà họ Chu? Tiền vay nhà là con trả, mẹ thử nói xem, con đang ở nhà của ai?”
Mẹ chồng tức đến run cả người.
“Cô… cô…”
“Mẹ, lúc mẹ truy con đòi 18 vạn, mẹ có từng nghĩ, 8 năm qua con đã bỏ ra bao nhiêu?”
“Lúc mẹ đưa 50 vạn cho em chồng mua nhà, mẹ có từng nghĩ, năm nào mẹ cũng dí con đòi tiền sính lễ — con cảm thấy thế nào không?”
“Lúc con trai mẹ chuyển đi 250.000, mẹ có từng nghĩ, mẹ đang ép con dâu đến bước đường cùng không?”
Khóe mắt mẹ chồng đỏ hoe.
“Cô… cô không xứng với con trai tôi! Hồi đó không nên cưới cô!”
Tôi khựng lại một chút.
Rồi bật cười.
“Mẹ à, cuối cùng thì mẹ cũng nói thật lòng rồi.”
Tôi đứng dậy.
“Trong mắt mẹ, tôi không xứng với con trai mẹ — được.”
“Vậy thì từ giờ, tôi không ‘trèo cao’ nữa.”
Tôi nhìn sang Chu Minh.
“Chu Minh, ly hôn đi.”