Chương 5 - Tình Nồng Đậm Như Nàng

5.

Nguyên Nương cãi nhau ầm ĩ với Quý Như Phương. Tuy nhiên, ở phương diện thê thiếp trên dưới này, hắn phân định rất rạch ròi: "Quản gia là chuyện của chính thất, nàng không được nhúng tay vào."

Nguyên Nương tức giận đến độ lệ rơi ròng ròng, sau đó lại giở chiêu khóc lóc ăn vạ, đòi sống đòi chêt, nói nàng muốn gặp Hằng Ca Nhi.

Thật ra ta không hề hạn chế mẹ con họ tới lui thăm nom. Nhưng về phần mẹ chồng, bà vô cùng chướng mắt điệu bộ kệch cỡm của nàng ta, nên nghiêm cấm nàng tới gần Hằng Ca Nhi, tránh việc dạy hư đứa nhỏ.

Trong quãng thời gian này, Hằng Ca Nhi được ta nuôi dưỡng, ngoại trừ tính tình hơi nóng nảy, thì những mặt khác đều khá suôn sẻ.

Cũng không biết có phải được di truyền từ Quý Như Phương hay không. Thằng bé chẳng mấy hứng thú với sách vở, trái lại cực kỳ say mê cưỡi ngựa bắn cung.

Còn phía Nguyên Nương thì vẫn ngày đêm sướt mướt. Dần dà, Quý Như Phương càng thêm thương xót, rốt cuộc vẫn lên tiếng nói đỡ cho nàng trước mặt mẹ chồng.

Ban đầu, mẹ chồng phẫn nộ, còn hất tung cả bàn đồ ăn: "Đó là con trai ruột của con, ả thiếp thất kia là cái thá gì? Lần nào Hằng Ca Nhi gặp cô ta về cũng có chuyện lục đục. Chẳng thấy dạy được thứ gì tốt đẹp cho đứa nhỏ."

"Nhưng nói cho cùng nàng ấy cũng là mẹ ruột của thằng bé, sao có thể cấm cản mẹ con họ gặp mặt?"

Từ dạo đó, miễn nhắc tới chuyện này thì mọi bữa cơm đều tan rã trong hậm hực.

Nguyên Nương bức bách đủ đường. Cuối cùng, không biết Quý Như Phương đã dùng cách gì để thuyết phục mẹ chồng cho phép nàng ta cách mười ngày gặp con một lần.

Vốn dĩ, Hằng Ca Nhi nghe nói hôm nay có thể đi gặp mẹ cho nên rất vui vẻ chuẩn bị. Ta còn nhắc tỳ nữ mặc thêm áo ấm cho đại thiếu gia rồi mới được ra ngoài.

Có điều, lúc đi hào hứng bao nhiêu thì lúc về mặt ủ mày chau bấy nhiêu. Hơn nữa, ta hỏi gì thằng bé cũng không nói.

Ta gọi ma ma chuyên hầu hạ Hằng Ca Nhi tới, cho thêm ít ngân lượng, nhằm lưu lại tai mắt.

Sáng hôm sau, bà ấy đến tìm ta bẩm báo, nói rằng nửa đêm qua, Hằng Ca Nhi thức dậy rồi lọ mọ đào một cái hố dưới gốc cây hòe trong sân để chôn thứ gì đó.

Ta lập tức sai người đi lấy thứ đó về. Lúc mở ra thì gần như chêt lặng, không ngờ là một hình nhân bị yểm vu thuật, trên mặt còn ghi họ tên của ta.

Nàng ta làm vậy vì muốn nguyền rủa đứa nhỏ trong bụng ta ư?

Ta nghiến răng, cười lạnh lùng thay đổi mảnh giấy trên mặt hình nhân. Ta cố tình bắt chước nét chữ của Nguyên Nương, ghi lại ngày sinh bát tự của mẹ chồng vào đó.

Từ hồi còn bé, ta đã theo tổ phụ học y thuật bài bản. Nghe nói dạo gần đây mẹ chồng thường mất ngủ về đêm, nên ta đích thân xuống bếp nấu canh bồi bổ thân thể cho bà.

Đó là loại canh có tác dụng an thần, cộng thêm hương liệu từ túi thơm ta đeo bên thắt lưng, sẽ càng khiến người ta thần trí bất minh.

Quả nhiên mấy ngày liền, mẹ chồng luôn trong trạng thái mệt mỏi muốn ngủ, từ sáng đến tối đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ.

Ngay thời điểm này, Thái hậu trong cung muốn cử hành La Thiên Đại Tiếu, một nghi lễ lớn của Đạo giáo, ngoài ra còn hạ lệnh cho mở đạo trường. Chỉ trong một đêm, kinh thành đã ngập tràn bóng dáng các đạo sĩ vừa xuống núi.

Cũng đúng lúc này, một vị đạo sĩ mù đang trên đường vân du tứ phương, tình cờ đi ngang Phủ Quốc công, bèn ghé vào xin ngụm nước. Bình thường mẹ chồng rất tin chuyện tâm linh, nên mau chóng sai người mời đạo sĩ vào phủ để khoản đãi chu đáo.

Dùng nước xong, đạo sĩ lắc đầu bảo với mẹ chồng: "Ôi, mệnh của lão phu nhân như đèn lay lắt, nguồn cơn tai họa bị chôn dưới gốc cây hoè ở phía tây nam trong phủ!"

Dứt lời, đạo sĩ liền nhẹ nhàng lướt đi, sau đó rẽ ngoặt nơi cổng chính rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Phía tây nam là phòng của ta. Mẹ chồng gấp rút sai người đào xới gốc cây hoè, chẳng mấy chốc đã phát hiện hình nhân có ghi ngày sinh bát tự của bà.

Dưới cơn thịnh nộ, bà lập tức ép Quý Như Phương hưu thê, còn muốn bắt ta giao cho quan phủ.

Lúc ta sắp chơi trò gắp lửa bỏ tay người, định gây rối hướng sự chú ý về phía Nguyên Nương thì Quý Như Phương vội chắn trước mặt ta: "Mẹ, A Quỳnh không phải loại người như vậy. Không đời nào nàng ấy làm mấy chuyện này, nhất định là có người hãm hại, con trai xin dùng mạng đảm bảo!"

Ta thoáng chút kinh ngạc. Còn Vân Nương đang đứng bên cạnh lo lắng sốt vó, nghe vậy càng thêm bực tức: "Dám làm không dám nhận, không biết có dụng ý gì!"

Ta liền phản bác: "Mẹ, đây không phải nét chữ của con. Hơn nữa, con và người không thù không oán, tội gì dùng cách hại người hại mình này để nguyền rủa người! Nhất định có kẻ rắp tâm vu khống, chôn thứ dơ bẩn này trong sân của con, muốn mượn tay người diệt trừ con!"

Nguyên Nương bất chợt biến sắc: "Ngụy biện! Chính là cô làm, còn không mau thừa nhận!"

Mẹ chồng hậm hực ừ hử, cuối cùng triệu tập toàn bộ hạ nhân trong sân của ta để thẩm vấn. Chẳng lâu sau, ma ma bên cạnh Hằng Ca đã nói toạc ra hết.

"Đêm đó... Đại công tử thức dậy lúc nửa đêm... Nô tài thấy ngài ấy chôn..."

Mẹ chồng nổi trận lôi đình, tát Nguyên Nương một bạt tai, rồi lệnh cho hạ nhân đánh chêt nàng ta ngay tại chỗ.

Hai tên đầy tớ lập tức xông lên đè chặt Nguyên Nương, vừa đánh được vài gậy thì Hằng Ca Nhi chạy ào tới ôm khư khư nàng ta: "Là con chôn! Là con viết! Không liên quan tới mẹ con!"

Mẹ chồng giận run người: "Đồ nhãi ranh ăn cháo đá bát! Đánh! Đánh mạnh tay lên! Đánh chêt nó!"

Dù cuối cùng có Quý Như Phương nhảy vào can ngăn nhưng Hằng Ca Nhi cũng đã chịu không ít đau đớn, bởi hạ nhân vốn y theo lời mẹ chồng ta, dùng hết sức bình sinh mà đánh, vài lần còn đánh trúng thắt lưng của Hằng Ca Nhi.

Đến tối, Hằng Ca Nhi bắt đầu lên cơn sốt. Mẹ chồng nhốt hai mẹ con họ trong từ đường, còn cấm mọi người bén mảng tới gần.

Suốt cả đêm dài, luôn văng vẳng tiếng Vân Nương gào khóc. Cứ như thế, nàng chứng kiến con trai sốt cao đến chêt trong vòng tay mình.

Từ sau hôm đó, tinh thần của nàng trở nên bất thường.

Lúc ra khỏi từ đường, nàng chạy đi tìm ta, cười như điên dại: "Gieo nhân nào gặt quả nấy, hahahahahaha, câu này ta trả cho cô, hahahahahaha."

Mấy hạ nhân tức tốc kéo nàng trở về. Quý Như cũng mời thái y đến điều trị. Dần dà, trông nàng cũng không khác gì người bình thường.