Chương 1 - Tinh Linh Cá Vàng Và Ảnh Đế Hay Khóc
Tôi là một tinh linh cá vàng bị mù mặt và có trí nhớ kém.
Để có thể ngắm trai đẹp lâu dài, tôi bắt đầu đăng bài để ghi lại.
Anh này đẹp trai quá, thích thật.
(Đính kèm ảnh: Một tấm hình mặc vest khoe cơ bụng.)
Anh kia cũng được, yêu luôn.
(Đính kèm ảnh: Hai tấm hình mặc áo sơ mi khoe cơ ngực.)
Nhưng có một hôm, trước khi đi ngủ, tôi lỡ tay đăng nhầm ảnh của Ảnh đế.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện Ảnh đế vì say rượu livestream mà leo thẳng lên hot search.
Trong video quay lại, anh ấy khóc đến đỏ cả mắt:
“Phải làm sao khi crush của mình lại quá đa tình?
Cô ấy nói là thích tôi.
Tôi còn chuẩn bị cả sính lễ rồi.
Cuối cùng mới phát hiện, cô ấy có thể yêu cả đống người trong một ngày!”
1
Tôi là một tinh linh cá vàng.
Ở dưới nước, tôi đã quen nhìn đám cá tinh da đen nhàm chán.
Vừa đặt chân đến thế giới loài người, tôi bị mê hoặc bởi đủ kiểu trai đẹp.
Đến mức quên luôn lý do mình đến đây.
Ngạc nhiên chưa!
Loài người ăn uống tốt thế cơ à?
Tôi hào hứng chạy khắp nơi tìm trai đẹp.
Nhưng lại bị mấy chú ở Cục Quản lý Dị tộc mắng cho một trận.
Họ cấm tôi không được quấy rối đàn ông ngoài đường nữa.
Không sờ được tận tay…
Nhưng tôi có thể lên mạng ngắm mà!
Thế là tôi lén mở một tài khoản.
Mỗi ngày đều đăng bài ghi lại:
Anh này đẹp trai quá, thích thật.
(Đính kèm ảnh: Một tấm hình mặc vest khoe cơ bụng.)
Anh kia cũng được, yêu luôn.
(Đính kèm ảnh: Hai tấm hình mặc áo sơ mi khoe cơ ngực.)
Hí hí hí.
Đẹp trai quá! Mê luôn!
2
Để tránh bị “bội thực” nhan sắc, tôi đã cố tình cài đặt bài đăng chỉ hiện trong vòng ba ngày.
Nhưng có vẻ như ảnh tôi chọn đẹp xuất sắc.
Tài khoản của tôi bỗng dưng nổi tiếng ngoài ý muốn.
Thu hút cả một hội chị em cùng chung sở thích.
Mỗi ngày đều kêu gào trong phần bình luận:
“Chị Cá đăng bài mới rồi!”
“Chị Cá chọn không sai mà!”
“Nhắc nhở mấy chị mới đến, nhớ lưu ảnh nha nha nha!”
“Đúng rồi, cầu xin chị Cá bỏ chế độ ba ngày!”
“Đồng ý! Hy vọng chị Cá mỗi ngày đăng hai trăm bài luôn!”
Tôi vui vẻ lướt đọc bình luận.
Cảm giác chia sẻ niềm vui đúng là rất tuyệt.
Đồ tốt thì phải cùng nhau thưởng thức chứ!
Haha!
Phần bình luận khen hay quá.
Thế là tôi quyết định thêm một bài đăng ngay lập tức!
Tôi lục tìm được một tấm ảnh mỹ nam vừa tắm xong.
Kèm theo dòng chữ: “Thức ăn tinh thần hôm nay, yêu luôn!”
Còn chưa kịp kiểm tra lại.
“Đing đing đing~”
Điện thoại reo lên.
Tôi lỡ tay.
Bấm gửi luôn.
2
Điện thoại là chị gái gọi đến.
Tôi bỏ qua ý định quay lại kiểm tra bài đăng.
Tập trung tám chuyện.
“Chị gọi em chi vậy, hôm nay rảnh à?”
“Chồng chị hôm nay tăng ca, chị chán quá. Mà này, Tiểu Ngư, em tìm được anh ta chưa?”
“Ai cơ?”
“Người mà em bảo đẹp trai muốn chết, thèm thuồng bao nhiêu năm rồi đó. Quên nhanh vậy?”
Chết rồi.
Tôi thực sự quên mất.
Tôi khóc lóc:
“Em quên mất anh ấy trông thế nào rồi. Giọng nói cũng không nhớ nữa.”
“Không phải ngày nào anh ta cũng khóc trong mơ của em sao? Quên được cả cái đó luôn à?”
“Em cũng lâu rồi không mơ gì cả. Nhớ kém sẵn rồi mà!”
Thật kỳ quặc.
Mỗi tối, mấy video được đề xuất toàn trai đẹp xuất sắc.
Xem xong là hết giờ ngủ.
Làm gì còn thời gian mà mơ cơ chứ?
Chuyện này làm sao nói ra được?
“Dù sao em cũng mù mặt. Thay người khác đi.”
Thật ra cũng được.
Nhưng tôi nhớ mang máng là chẳng ai đẹp trai bằng anh ta.
Với lại chị gái tôi chắc chắn không có ý tốt.
Tôi bắt đầu cảnh giác:
“Chị sợ em tìm được người đẹp hơn chồng chị đúng không? Hồi đó đã hứa rồi, chồng ai xấu hơn thì người đó đi kế thừa ngành thủy sản.”
“Không được, chồng chị đang làm ăn ở đây rồi, em đi kế thừa đi!”
“Em cũng có sự nghiệp rồi! Chị đi mà làm!”
“Không, em phải làm!”
“Chị làm đi!”
3
Kết thúc cuộc đối thoại vô bổ.
Tôi bắt đầu suy nghĩ.
Từ khi có ý thức, trong mơ tôi luôn thấy một người đàn ông.
Vai rộng, eo thon, tám múi cơ bụng.
Lại còn là một anh chàng hay khóc, dính tôi như sam.
Lần nào cũng ôm chặt tôi, chôn mặt vào vai tôi mà khóc.
Hỏi đi hỏi lại vì sao tôi bỏ anh ấy, tại sao không đi tìm anh ấy, tại sao lại quên anh ấy.
Dù tôi chẳng biết mình đã làm sai chuyện gì.
Nhưng mỗi lần thấy dáng vẻ anh ấy khóc đến đỏ cả mắt, tôi lại cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Dẫn đến dù trí nhớ tôi có kém đến đâu, tôi vẫn không thể quên anh ấy suốt bao nhiêu năm.
Ngày nào cũng kể với chị gái, khiến chị ấy thèm thuồng chịu không nổi.
Thế là chị gái bỏ tôi lại, tự mình trốn vào thế giới loài người để tìm đàn ông trước.
Tôi còn ngây thơ nghĩ rằng chị ấy sẽ tiện thể giúp tôi tìm người.
Cứ ngóng trông bên chiếc máy liên lạc, chờ tin tức từ chị ấy.
Nhưng không ngờ, chị ấy đi một cái là biệt tăm biệt tích.
Mãi đến năm tôi trưởng thành, chị ấy mới quay lại như đã hứa, dẫn tôi đến thế giới loài người.
Chị gái mặt mày rạng rỡ, được một anh chàng mặc vest ôm chặt trong lòng.
Làn da đen bóng của chị ấy đỏ ửng lên, trông ngượng ngùng thấy rõ: “Đây là chồng của chị.”
Anh chàng mặc vest rất lịch sự, đưa cho tôi một chiếc thẻ đen:
“Chào Tiểu Ngư, đây là quà gặp mặt. Sau này nếu cần gì cứ tìm anh.”
Tôi vui vẻ nhận lấy.
Xem ra chị gái cũng tính là gả vào hào môn rồi.
Một người cá thăng tiến, cả họ cá đều hưởng lợi!
Ở thế giới loài người này, tôi cũng coi như có chỗ dựa rồi.
Tìm một anh chàng hay khóc thôi mà, chuyện nhỏ!
Nhưng tôi không ngờ, yêu cầu nhờ chồng của chị gái
giúp tôi tìm người còn chưa kịp nói ra.
Thì chị gái đã bịt miệng tôi lại.
Chị ấy len lén cảnh báo:
“Chồng chị dạo này đặc biệt mệt, không được để anh ấy quá sức.”
Được thôi, được thôi.
Tôi tự tìm cũng được!
Chỉ tiếc là vì tôi bị mù mặt, nên không phân biệt được chi tiết cụ thể.
Chỉ biết chia làm bốn loại: xấu, bình thường, đẹp, rất đẹp, và đỉnh của chóp.
Lại còn bị một đám hoa dại làm cho hoa mắt.
Hoàn toàn quên mất bông hoa “đỉnh của chóp” lâu rồi chưa thấy đâu.
Cứ thế này thì tiến độ tìm người quá chậm.
Không được!
Nếu cứ tiếp tục, thật sự tôi sẽ bị ép quay về thừa kế ngành thủy sản mất.
Không thể thua chị gái được!
Nhất định anh chàng hay khóc còn đẹp hơn chồng của chị
ấy.
Tối nay tôi phải mơ cho bằng được.
Chỉ cần nhớ lại anh ấy trông thế nào, chắc chắn tôi sẽ tìm được rất nhanh.
Đến lúc đó phải khoe cho chị gái tức chơi.
Tôi cứ tự nhắc nhở mình:
Ngủ sớm!
Ngủ sớm!
Ngủ sớm!