Chương 4 - Tình Kiếp
12
Ngày hôm sau, Sư tôn một lần nữa hóa thân thành một nam tử anh tuấn tới tìm ta.
Khi đó xung quanh ta đã vây quanh mười mấy người.
Người kia muốn mời ta đi cưỡi ngựa, người nọ muốn mời ta đi du thuyền.
Thời điểm Sư tôn đến, nhìn kỹ dung mạo ta xác nhận ta không có dẫm lên vết xe đổ. Hắn mới thở phào một cái.
Ta cũng không nhìn hắn, hắn lại chủ động gọi ta.
“A Diệp”
Ta nhướng mày “Có quen sao? Không biết công tử là ai?”
Ta càng không để ý tới thì hắn lại càng thường xuyên xuất hiện.
Phảng phất giống như thật sự muốn cứu vớt ta khỏi nơi nước sôi lửa bỏng này.
Lần cuối cùng gặp, ta ở trên thuyền uống rượu, Sư tôn cũng theo đó vén rèm đi tới, hắn đem ta từ trong đám nam tử anh tuấn, con cháu thế gia lôi ra ngoài.
“Hoang đường”
“Không phải ngươi từng yêu thích nhất là tố y, thích người nhã nhặn sao? Đồ nhi của ta tất nhiên là phải thích những nam tử tốt nhất trên đời, làm sao có thể thích những loại người như này....”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn “Quân Lạc công tử nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu?”
Ta quả thật không hiểu rõ, ta đã từng ở trong vũng lầy, gả cho loại người thấp kém nhất, hắn đều có thể nhịn được.
Hiện tại bên người ta đều là nam tử anh tuấn, hắn ngược lại cảm thấy họ thấp kém.
Vẫn là câu nói, hắn cảm thấy ta chỉ hợp với loại người thấp kém nhất sao?
Ta ngửa đầu uống nốt rượu trong chén, không tiếp tục để ý.
Hắn đưa tay vượt qua đám người, cơ hồ nhẹ nhàng vung lên, thời gian xung quanh giống như bị ngưng đọng.
Hắn nói muốn dẫn ta đi tiếp thu thêm kiến thức, không muốn ta vì tìm một mãng phu mà lầm đường lạc lối.
Kết quả hắn mang ta tới Quỳnh Hoa điện.
Thời điểm sư muội nhìn thấy ta, kinh ngạc đến mức muốn rớt luôn tròng mắt xuống.
Ánh mắt ta rơi vào phía sau lưng nàng.
Một linh miêu lông rụng từng mảng mềm oặt bị khóa bằng xích tiên ở phía sau nàng ta, sau khi linh miêu kia nhìn thấy ta, chớp mắt một cái liền mở to hai mắt.
Sau đó meo meo nhào tới bên cạnh ta.
Đây từng là linh thú ta nuôi dưỡng, lúc ta bị ném xuống nhân gian, yêu cầu duy nhất chính là muốn Sư tôn chăm sóc nó thật cẩn thận.
Ta ngồi xuống sờ lên cái đầu mèo quen thuộc.
Ngẩng đầu nhìn Sư tôn.
“Quân Lạc, con mèo này có thể đưa cho ta sao?”
Sư tôn nói “Được”
Sư muội có chút gấp gáp “Người nói nó vốn là cho ta! Sư tôn, sao người lại như vậy?” Nàng ta đột nhiên phản ứng lại “Sư tôn, nàng thế mà gọi tên của người! Làm sao người có thể nói cho nàng biết tên? Chẳng lẽ người thực sự đối với nàng...”
Sư tôn thô bạo đánh gãy nàng “ Im miệng, Ta chỉ coi A Diệp là đồ đệ, đừng có nói bậy!”
“Thế nhưng là..... nhưng là....”
“Không có nhưng là”
Linh miêu nhảy xuống, ta đi theo hai bước.
Ở phía xa đoạn bọn họ thấp giọng nói chuyện đều bị ta nghe được.
“Nàng bất quá chỉ là phàm nhân, lịch kiếp kết thúc tất cả đều không còn nhớ rõ”
“Sư tôn, người đã nói sẽ không bất công. Ta nhìn người quan tâm nàng như vậy...”
Sư tôn nói “Sư phụ và đồ đệ, ta chỉ là thấy nàng đáng thương thôi. Ngươi đã từng nhìn qua những thương tổn trên người nàng ấy chưa? Đó đều là vết tích cay đắng của những lần luân hồi”
Đáng thương?
Ta mang nhụy hoa trêu đùa linh miêu, linh lực thuần khiết không chút tiếng động im lặng tiến vào trong thân thể linh miêu.
Không thích phong thần, thời điểm ta hoàn toàn hủy đi tình căn lúc sau mới biết được ý nghĩa chân chính của câu nói này.
Nhân gian tu hành mấy chục năm, lại thêm linh lực trước đó đạt được ta đã sớm đúc lại tiên căn.
“ Ngươi đây là cảm thấy ta đáng thương sao?” Ta cười nhìn linh miêu.
Con ngươi nho nhỏ của linh miêu trong nháy mắt mở lớn, vốn thân thể tàn tạ, bộ lông xơ xác của nó lại một lần nữa trở nên xinh đẹp, mềm mại như tơ lụa.
“Lúc trước, ngươi vì ta mà hạ xuống lôi kiếp đánh chết tên kia cũng vì thế bị Thiên đạo phạt hủy đi đạo hạnh” Ta chọc chọc trán linh miêu “ Thật xin lỗi, lúc trước ta còn tưởng rằng đó là do Quân Lạc làm”
13
Ta ôm linh miêu ngồi chờ trong phòng luyện đan trong lúc Quân Lạc đi lấy rượu Quỳnh hoa.
Tiểu sư muội tới.
Nàng nhìn ta, khinh miệt lại cảnh giác.
“Biết đây là chỗ nào không?” Nàng nói “ Ngươi là thứ gì, bản thân cho rằng mình xứng tới nơi này?”
Biết, ta là Sư tôn mang tới.
Nàng lập tức lấy ra từ trong túi trữ vật của mình một chiếc hộp gỗ được điêu khắc phi thường hoàn mỹ, bên trong là một viên đan dược trân quý.
“Đây là lúc ta bị thương, Sư tôn vì ta đi tới Nam Hải, lội non trèo núi phương Bắc mới có thể thu thập đủ nguyên liệu. Dùng suối nước nóng Thượng Thiên, lại dùng chính chân hỏa bản mệnh tự mình luyện chế suốt mười lăm ngày. Ngươi nên rõ ràng vị trí của mình, đừng có chọc ta. Ở trong lòng sư tôn ta mãi mãi là người quan trọng nhất”
Mười lăm ngày kia chính là thời gian mười lăm năm ta bị giày vò ở dưới nhân gian.
Suốt mười lăm năm đó, ta ở bên trong kết giới vừa trông coi bộ hài cốt, vừa nhiều lần thử mở ra kết giới.
Thiên tư của ta so với tiểu sư muội không quá chênh lệch.
Tu vi của ta lúc trước bị ngưng trệ, bất quá chỉ vì tâm niệm một người không đáng.
Trước một ngày Sư tôn trở về, ta mới có thể giải hết phong ấn hắn lưu lại.
Mà hắn lúc ấy lại quên mất chuyện này.
Chỉ vội vàng nhìn đến nam nhân bên cạnh ta, nhìn xem ta có làm hắn mất mặt hay không?
Ta cười cười nhìn tiểu sư muội “A, vậy thì sao?”
“Vậy thì sao?” Nàng mở to mắt “ Ngươi có biết cái này trân quý đến mức độ nào hay không? Trên trời dưới đất, ngươi đều không tìm thấy....”
Nàng chưa kịp nói xong liền ngây ngẩn cả người.
Mà ta giờ phút này bưng một chén nhỏ, bên trong đều là những viên đan dược như vậy.
Ta ngay tại chỗ đút cho linh miêu ăn.
Lại còn ăn một nửa, nôn một nửa.
Chà, có tức không.
Tiểu sư muội trực tiếp bùng nổ tại chỗ, nàng ta quăng luôn chiếc hộp, rút kiếm muốn chém ta.
Ta cũng không nhúc nhích.
Chỉ ngồi chờ nàng tới.
Phía sau ta chính là lò luyện đan bị ta mở ra đang được đốt lửa đến đỏ hồng.
Ta muốn nhìn, tiểu tiên tử độc ác luôn ghen ghét người khác lại còn hay giả nhân giả nghĩa sẽ luyện thành loại linh thạch gì.
Một, hai, ba....
Ta chế trụ cổ tay nàng trong chớp mắt liền định ném nàng vào bên trong.
Ngoài cửa truyền đến tiếng quát lớn “ Dừng tay”
Gần như đồng thời, tiểu sư muội bị một đạo linh lực đẩy ra, nàng ta liền đụng phải lò đan nóng hổi, lòng bàn tay đỏ bừng, ủy khuất đứng ở nơi đó “Sư tôn!”
Quân Lạc cơ bản không để ý tới nàng.
Tiểu sư muội nói “ Sư tôn người không cần lo lắng cho ta, ta không có muốn mạng của nàng, cũng sẽ không bởi vì giết nàng mà nhận Thiên phạt. Người đừng nóng giận”
“Im miệng”
Quân Lạc chỉ lo lắng khẩn trương nhìn ta trên dưới, thấy ta không bị thương tổn gì, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy hắn nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đem Quỳnh hoa để sang một bên, đồng thời lấy ra một chiếc hộp vô cùng tinh xảo “Cái này cho ngươi đựng những đan dược kia...”
Ta tiện tay cầm chiếc hộp nặng trĩu...
Quân Lạc còn đang vui vẻ nhẹ nhàng nói “ Đây là khi ta vừa mới bái sư tự tay chém giết linh thú Huyền Vũ chế ra”
Sư muội nghe vậy mở to hai mắt nhìn “ Thú Huyền Vũ”
Ta tất nhiên biết cái hộp này trân quý, hộp linh thú Huyền Vũ liền là Tam Muội Chân Hỏa cũng có thể đựng được.
Lúc trước khi sư muội vừa tới, ta vội vàng chiếu cố nàng mà chỉ vì một lần quên lau bụi cho hộp Huyền Vũ liền bị hắn phạt đứng ba canh giờ.
Nhưng lần này trở lại, ta liền thuận tay ném chiếc hộp đó cho tiểu sư muội.
“A, ngươi muốn sao, muốn liền nói, vừa mới khiến ngươi làm rơi mất hộp của mình, cái này coi như đền bù vậy”
Vốn đang cố kìm nén cảm xúc thì phòng tuyến của tiểu sư muội lúc này trong nháy mắt liền bị phá vỡ liền hộp cũng không cần, trực tiếp khóc òa chạy ra ngoài.
... Đây là dáng vẻ ngộ ra tình ái hả?
Ta bỗng nhiên nghĩ đến những tình căn trên người mình, những nhánh tình căn dày đặc kia căn bản không thể nào chỉ có một mình ta sinh ra được.
Xem ra là có người đã trực tiếp di chuyển tình căn của họ lên người ta.
Chỉ là tiểu sư muội à, loại tình căn này, chỉ cần có cây thì sẽ tự khắc phát triển lớn dần.
14
Ta mặt mũi tràn đầy vô tội thu hồi chiếc hộp.
“Tiểu sư muội không cần sao, Sư tôn”
Biểu cảm của Quân Lạc khi nhìn ta quả thực rất đặc sắc.
Không biết là ngạc nhiên khi ta đột nhiên khôi phục ký ức gọi hắn là Sư tôn, hay là kinh ngạc khi thấy ta đối với trân phẩm quý báu này quá tùy ý.
Ta đã từng đối với một sợi tóc của hắn cũng đều coi như trân bảo.
Có khi hắn trở về ngẫu nhiên đưa cho ta một cuốn tranh vẽ hoặc cái gì đó, ta đều cẩn thận từng ly từng tý cất giữ cẩn thận.
Mà bây giờ, thứ đồ vật quý giá như vậy lại bị ta tùy tiện tặng người khác.
Ta nghiêng đầu cười “Sư tôn sao vậy?”
Ánh mắt của hắn lại nhìn về đống đan dược bị linh miêu chà đạp đến không sai biệt lắm “.... không có gì”
Ta nhìn Quỳnh hoa bên cạnh, đưa tay rót một chén, uống một hơi cạn sạch.
“Cảm ơn ngươi, dẫn ta tới một địa phương vô cùng có ý tứ như vậy. Đã lâu không tới, quả thật có chút hoài niệm”
Ta uống muột ngụm, mỉm cười nhìn vào mắt hắn, rồi đem chiếc chén không đưa cho hắn.
Quân Lạc dưới ánh mắt của ta, biểu cảm có chút mất tự nhiên “Sao lại chỉ rót có một chén?”
Lần đầu hắn uống rượu.
Ta ngửa đầu nhìn hắn, lại khẽ lôi kéo vạt áo của hắn, ngửa đầu trực tiếp hôn lên.
Đây đã từng là loại chuyện ta tuyệt đối không có khả năng làm được.
Tuy nhiên Sư tôn của ta chỉ ngạc nhiên một chút, nhưng không có lùi lại cũng không đem ta ném ra ngoài.
Sau một khắc, hai tay ta quàng lên cổ hắn.
Hô hấp nóng bỏng len lỏi giữa môi ta, dung hợp với mùi hương thơm ngát của Quỳnh Hoa, nhiệt độ trong phòng đan trong nháy mắt trở nên cao hơn.
Hắn lẩm bẩm một tiếng, thân thể lạnh lẽo dần dần trở nên nóng bỏng.
Thậm chí thời điểm ta rời khỏi môi hắn, trong khoảng khắc đôi mắt hắn ánh lên sự sợ hãi.
Theo bản năng hắn đưa tay lên xoa môi.
Ta cười “Thật có lỗi, vừa nãy uống hơi nhiều nhất thời không nhịn được”
Nhất thời không nhịn được.....đem những tình căn rách nát kia vào thời điểm cắt nát đầu lưỡi hắn mà gieo xuống.
Mùi thơm quen thuộc thuận theo bờ môi hắn lan tỏa.
Tình căn khát máu, chỉ cần hắn động tình nhất định sẽ cắm rễ.
Để xem vị Sư tôn này có còn đảm đương nổi hãi chữ Sư tôn nữa không, nếu đã thích tiểu sư muội như vậy, muốn cho nàng làm gương thì tự nhiên phải biểu hiện thật tốt, đúng không nào?
Chỉ là ta không nghĩ tới, tình căn của hắn lại sinh trưởng nhanh đến vậy, phảng phất giống như cây khô lâu ngày gặp được mưa rào vậy.