Chương 2 - Tình Kiếp
4
Ta lại ra đời.
Lúc này ta sinh ra trong một gia đình phú hộ.
Từ lúc mở mắt ta liền nhớ rõ Tiết Du, ta quyết tâm không được giẫm vào vết xe đổ.
Sau đó ta liền thấy được Chu Mặc Lý.
Một nam hài có gương mặt giống trâu.
Hóa ra là nhũ mẫu lén mang con trai của bà ta tiến vào, nói với hắn “ Tâm Tâm, đây chính là thiên kim tiểu thư, về sau ngươi cưới được nàng liền sống sung sướng. Đến đây, nhìn kỹ một chút, có muốn hôn một cái không? Về sau muốn hôn liền khó đấy”
Trong đầu giống như có cái gì đó đang nhẹ nhàng kéo căng.
Ta kháng cự, giãy dụa.
Sau đó Chu Mặc Lý tới gần ta, sau lần đầu hôn xuống.
Sợi dây kéo căng kia....cũng bị đứt đoạn.
Ta không khống chế được bản thân, lại một lần nữa yêu Chu Mặc Lý.
Vì hắn mà quyết liệt chống đối phụ mẫu, dưới tiền đường vỗ tay ba cái đoạn tuyệt quan hệ.
Vì hắn, ta làm loại sự tình mà bản thân buồn nôn cùng kháng cự nhất.
Ta nghĩ muốn hắn chết, nhưng mới nghĩ như vậy mà lòng liền đau như đứt từng khúc ruột.
Ta đối với hắn hạ thủ không được.
“Thật hèn hạ” Ta lau đi nước mắt đã bị hong khô, quay người lại đi về phía sòng bạc ồn ào.
Không gần không xa, ta nghe thấy giọng nói của tiên nữ áo trắng kia.
Nàng cầm trong tay một viên ngọc nhỏ, dùng thanh âm vui sướng nói:
“Sư tôn, người nói đúng, ta đã nghĩ thông suốt. Chúng ta loại người này nên lấy tu luyện làm chủ đích không nên sa ngã vào tình ái quá sớm”
Nàng đứng giữa dòng người qua lại, nhưng những người xung quanh lại giống như không nhìn thấy nàng.
Là tiên nữ sao?
Trong chớp mắt ta bị kéo đi, bạch y tiên tử quay đầu.
Ta há to miệng, lại không thể nói ra lời cầu xin giúp đỡ, nụ cười trong mắt nàng khiến ta sợ hãi.
5
Ta đi theo Chu Mặc Lý mười bảy năm.
Cũng đã già nua không còn đáng giá nữa.
Lại còn bị bệnh.
Dưới quầng mắt xanh đen, toàn thân nóng bừng, không rời khỏi giường cũng dậy không nổi.
Hắn đứng bên giường dùng một nửa chân ghế đập vào người ta.
“Gỉa vờ cái gì? Ngươi nghĩ rằng nằm ở trong nhà nhàn nhã thì sẽ có bạc rơi xuống sao?”
Hắn không ngừng đánh, càng đánh càng thuận tay, càng đánh càng sảng khoái.
Từ trước đến nay ta đều không tránh.
Lần này ta trở nên hung ác, một thanh âm nói....Ta không nên sống như vậy.
Ta lảo đảo bò ra ngoài viện, tay chân của ta không nghe theo sai khiến.
Ta liền dùng hàm răng của ta, đập xuống mặt đất từng chút từng chút bò ra bên ngoài.
Đau nhức, đau đớn!
Trong thân thể giống như có vô số thanh sắt nung đỏ lần lượt đóng lên người ta, trái tim bởi vì kháng cự cùng giãy dụa giống như bị liệt hỏa thiêu đốt.
Mỗi bước đi đều như phải trả giá lớn bằng việc cắt xẻo huyết nhục.
Ta bò tới cánh cửa, chỉ thiếu chút nữa.
Liền có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Ta ở trong lòng nhớ đến sấm chớp ở kiếp trước, dùng hết sức lực vươn tay về phía trời cao.
Một lần nữa, dù có bị lăng trì thêm một lần nữa cũng được.
Nhưng lần này không có.
Thẳng cho đến khi Chu Mặc Lý đem chân ghế mạnh mẽ đâm vào thắt lưng ta.
Lưng cơ hồ vỡ vụn, ta ngất đi.
Sau đó bỗng nhiên ta nhớ lại tất cả.
Ta nhớ ra rồi, ta là ai, nhớ tới lý do vì sao mình tới nơi này.
Toàn thân ta run rẩy.
Máu toàn thân chảy càng nhiều.
Ta lại càng thanh tỉnh.
Một loại sức mạnh kỳ quái từ sau khi ta tỉnh lại chậm rãi chảy trong thân thể.
Ta suy đoán đây là do ta bị áp chế tu vi.
Ta thấy được tình căn bị kinh động trong cơ thể.
Bọn chúng dây dưa triền miên ở đốc mạch phía sau lưng ta, lại không rõ bị linh lực nào nuôi dưỡng nở to giống như một đóa hoa quỳ, lại giống như giòi trong xương.
Khó trách mỗi nam nhân xa lạ ta nhìn thấy lần đầu tiên đều không kìm được lòng mà yêu mến.
Tình căn nghiệt duyên.
Luân hồi không dứt.
Bọn chúng tiến vào huyết nhục của ta, khiến ta vĩnh viễn không thoát được tình kiếp.
6
Chu Mặc Lý thấy ta sắp không được, cũng không muốn lãng phí cho nên ra ngoài tìm người mua.
Chuẩn bị đem ta bán làm minh hôn.
Dù bán được một lượng bạc cũng tốt.
Hắn ở bên ngoài viết từng chữ xiêu vẹo ý tứ muốn hưu thê.
Ta nằm trên mặt đất nhìn máu mình dần dần ngưng tụ.
Thân thể phàm nhân quá yếu ớt, cho nên năng lực khôi phục cũng có hạn.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Ta đưa tay ngưng tụ tất cả linh lực, nhổ đi từng cây tình căn.
Những cây tình căn này được nuôi dưỡng bằng huyết nhục của ta, sau khi rút ra liền nhanh chóng khô héo.
Mỗi một lần đều giống như bị lăng trì.
Lưng của ta sưng nát như một đám bùn nhão, nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn loại bỏ.
Một cây to nhất chính là của Sư tôn.
Thời điểm ta đưa tay liền tạm dừng một chút.
Ở tiên môn hơn trăm năm, trước khi sư muội đến ta từng là đệ tử được Sư tôn sủng ái nhất.
Sư tôn luôn luôn ôn hòa, thân thiết, đôi khi cũng sẽ giận ta, buồn bực vì ta tu hành không dụng tâm.
Đã từng một lần. ta giống như cái đuôi nhỏ của hắn.
Vậy từ lúc nào mọi thứ trở nên xa cách?
Có lẽ là năm đó lúc đang trên đường diệt trừ ma tu, ta bởi vì hắn mà trúng độc,còn hắn vì sốt ruột giải độc cho ta liền kéo vạt áo xuống rồi giật mình quay đầu đi.
Khi đó gương mặt đỏ bừng của ta quá mức rõ ràng.
Đầu ngón tay của hắn như đụng phải than nóng.
Từ đấy về sau Sư tôn liền rất ít khi một mình nói chuyện với ta.
Thẳng đến sau này có thêm sư muội, hắn đối với nàng ôn hòa thân thiết như từng đối với ta vậy.
Ta đem tâm sự chôn giấu rất sâu.
Cũng giống như cây tình căn này bám rễ sâu vô cùng.
Ta nghĩ tới, hôm nay trên tiên giới cũng đã là hai trăm ngày.
Cũng là ngày Sư tôn ước định tới đón ta.
Nhưng hiện tại hắn vẫn không xuất hiện.
Có thể ngăn chở bước chân của hắn chỉ sợ là người có mặt hiền lành tâm lại toàn đao của vị tiểu sư muội kia.
Thật tiếc khi không để hắn thấy được ta tự trảm tình căn của mình.
Sau khi ta dùng hết khí lực, cơ hồ đem cây tình căn thô to sống sờ sờ kia mang theo huyết nhục rút ra ngoài.
Trong nháy mắt khi tình căn bị đứt gãy, ta thoải mái kêu lên, hoàn toàn sụp đổ ngã xuống đất.
Máu chảy đầy đất.
Thân thể vỡ vụn bị bỏ vào trong quan tài mỏng manh, Chu Mặc Lý ở bên ngoài cầm bạc ngân nga ca hát.
Máu tươi nhỏ từng giọng trên mặt đất.
“Còn chưa có chết đâu” Một người nói.
“Như vậy mới tươi mới chứ. Nếu không thì không gọi là tân nương rồi” Chu Mặc Lý nói.
Ta không động được, nhưng có thể cảm giác thân thể đang dần dần khép lại, không còn nhiều vướng bận về tình căn.
Ta thậm chí có thể thoáng vận dụng được một chút linh lực mỏng manh trên tay.
Việc chơi chết Chu Mặc Lý dễ như trở bàn tay, nhưng chết như nào mới được coi là thống khoái nhất đây.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên ta nghe thấy phía trước có một cái thanh âm không thể quen thuộc hơn, vẫn lạnh lùng như vậy.
Vị Sư tôn đến trễ đang ngăn cản quan tài trên đường, hắn hỏi Chu Mặc Lý:
“Bên trong.... là ai?”
7
Nghe thấy thanh âm này.
Trong nháy mắt toàn thân ta cứng ngắc,lưng ngứa. Linh lực trên tay trong nháy mắt im lặng tản ra.
Sau đó ta nghe thấy thanh âm Chu Mặc Lý.
“Ngươi cũng muốn mua à? Muộn rồi, ta đã cùng người nhà này bàn xong rồi, còn được hai lượng bạc đâu”
“Làm càn” Thanh âm của Sư tôn có chút tức giận.
“Thả rắm gì ở đây? Nữ nhân của lão tử, muốn làm gì thì làm muốn bán thì bán. Cho dù có phá hủy thì sao? Không phục hả? Không phục thì tự mình cưới lấy một cái”
Không khí bốn phía trong nháy mắt đóng băng, sương tuyết từ trên mặt đất dần dần ngưng lại.
Cách vách quan tài mỏng, ta đều có thể thấy được sát ý từ phía Sư tôn.
Thần tiên bị Thiên đạo khống chế, không thể tùy ý làm hại phàm nhân, nếu không sẽ bị Thiên đạo trừng phạt.
Nhưng đệ tử hắn đã từng sủng ái nhất, như trích tiên sống trong Quỳnh Hoa điện, cuối cùng lại ở trong bộ dạng quần áo không chỉnh tề, thân thể vỡ nát bị để vào trong một chiếc quan tài thô sơ, lại muốn chôn bên cạnh một lão già què quặt.
Hắn sẽ động thủ sao?
Sẽ chứ?
Hơi thở lạnh lùng quen thuộc từng bước tới gần quan tài.
Mà chính lúc này, bên cạnh truyền đến một thanh âm quen thuộc khác.
Thanh âm trong trẻo của tiểu sư muội có chút không cao hứng “ Sư tôn, người lại muốn bất công sao?”
Sư tôn nói “Ta bất quá là.....thương tiếc nàng, dù sao nàng cũng từng là....”
“Sư tôn hồ đồ rồi, đây là tạo hóa của sư tỷ không phải là muốn độ kiếp sao? Lần trước sư tỷ giúp đỡ ta, lần này cơ hội tốt như vậy, chỉ cần tỷ ấy hoàn toàn tỉnh ngộ thì nhất định có thể vượt qua tình kiếp đúng không?”
Một sự im lặng bao trùm trong chốc lát, thanh âm Sư tôn cũng trầm xuống “ Cũng phải”
Hay cho một câu “Cũng phải”
Ta cơ hồ cười ra tiếng, miệng đắng chát lại không rơi một giọt nước mắt.
Đưa tay một quyền đấm xuống dưới nền quan tài.
Bịch một tiếng, dọa cho hai người khiêng quan tài trực tiếp ném gánh mà chạy.
Quan tài mỏng bị rơi mở nắp.
Ta một nửa trần chuồng một nửa dính máu bị quẳng xuống đất.
Sư tôn đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy ta liền sững sờ đứng lại.